Cho dù là Ngôn Đông Thanh, đều không muốn bị chiêu mộ đi tham gia đại chiến.
Dù sao trên chiến trường có Kết Đan lão tổ, một Trúc Cơ sơ kỳ nho nhỏ, làm không tốt ngay cả chết như thế cũng không biết!
- Ta tự nhiên biết rõ... Trên thực tế, bản tông cũng không có ý định chiêu mộ tu sĩ Vạn Đảo Hồ.
Ngôn Trường Không thở dài:
- Lần này, là ta tự mình đến, muốn khuyên vị Long Ngư Đảo Chủ kia, nếu có thể chủ động xin đi giết giặc, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên? Dù sao thực lực của Vạn Đảo Hồ bây giờ, là cường đại hơn trước đó không ít...
Ngôn Đông Thanh sững sờ.
Nói thật, tu sĩ Vạn Đảo Hồ bây giờ, mặc dù tầng dưới chót tàn lụi, nhưng tu sĩ Trúc Cơ lại không yếu!
Nguyễn Tinh Linh và Lưu Tam Thất đều đột phá Trúc Cơ hậu kỳ! Lại tính cả Phương Tịch, đó chính là ba Trúc Cơ hậu kỳ!
Còn có Thanh Giác Ngư Long, Chung Hồng Ngọc cùng Ngôn Đông Thanh, cũng là ba Trúc Cơ!
Thực lực như thế, sớm đã vượt xa thời điểm của Long Ngư Chung gia, mặc dù là ngũ đại tông môn của Việt quốc, cũng chưa hẳn có thể so sánh được!
Ân... Căn cứ tin tức, đại trưởng lão Linh Kiếm Môn Lý Như Kiếm vận khí không tốt, đã vẫn lạc ở trong Phỉ Thúy Đảo, thanh thế của Linh Kiếm Môn yếu đi không ít.
Mà đại trưởng lão U Nguyệt Môn U Nguyệt Tử, nghe nói khi đó cũng ở trên Phỉ Thúy Đảo, vì trốn ra mà tổn hao nguyên khí.
Như vậy xem ra, nếu Vạn Đảo Hồ chỉnh hợp các tông môn bản địa, làm không tốt có thể vượt qua ngũ đại tông môn cùng thế gia Trúc Cơ, tranh đoạt vị trí đệ nhất tông môn dưới Huyền Thiên Tông!
Nhưng Phương Tịch khẳng định sẽ không chỉnh hợp, dù sao cây to đón gió, trở thành đệ nhất thế lực dưới Huyền Thiên Tông, thì sợ cả ngày sẽ bị Trương lão tổ nhớ thương...
Nhưng lời tuy như vậy, ngươi làm như thế, chỉ sợ vẫn là vì địa vị bản thân?
Ngôn Đông Thanh nhìn Ngôn Trường Không, bờ môi mấp máy, câu nói này chung quy cũng không nói ra miệng.
Ngôn Trường Không nhìn sắc mặt của hắn, thở dài một tiếng:
- Thực không dám giấu giếm, ta làm như thế, tự nhiên cũng có chút tư tâm của mình, nếu địa vị của ta ở trong tông môn đề cao, chẳng phải đều có chỗ tốt với ngươi, với Ngôn gia? Cùng là người một gia tộc, lên chiến trường ta há sẽ không chiếu cố các ngươi? Mà Bạch Trạch Tiên Thành huy hoàng mấy trăm năm, tích súc bao nhiêu linh thạch và tài nguyên?
Ngôn Đông Thanh nghe vậy, chỉ có chút động tâm, thở dài nói:
- Trường Không thúc, không cần phải nói... Ta sẽ giúp ngươi dẫn tiến đảo chủ, về phần sự tình sau đó, tiểu chất thấp cổ bé họng, còn cần ngươi ra sức...
...
Mấy ngày sau.
Long Ngư Đảo.
Trên đỉnh Trường Thanh Các, Phương Tịch đang cùng Ngôn Trường Không nói chuyện với nhau thật vui.
- Thì ra là thế... nếu Quỷ Tu cao cấp vẫn lạc, ngược lại cũng có chút tác dụng....
Phương Tịch như nghĩ tới cái gì.
- Phải...
Ngôn Trường Không tươi cười:
- Ta ở trong cổ tịch của tông môn thấy qua, Quỷ Tu cao cấp vẫn lạc có khả năng xuất hiện Hồn Tinh, vật này tựa hồ có tác dụng với một ít Ma Tu đặc biệt, đồng thời cũng là nguyên vật liệu trọng yếu để tu sĩ thượng cổ chế tác khôi lỗi cao cấp...
- Đáng tiếc... Quỷ Tu cao cấp khó giết cỡ nào? Mặc dù giết lấy được Hồn Tinh, ở tu tiên giới ba nước, tựa hồ cũng không nghe nói nhà ai có truyền thừa Khôi Lỗi Thuật cấp ba trở lên...
Phương Tịch lắc đầu, lại nhấp một ngụm linh trà, nhìn Ngôn Trường Không nói:
- Ngôn đạo hữu, đến nếm thử Băng Linh Quả này, nó vốn là đặc sản của Tuyết Diễm Đảo, xưa nay nổi tiếng Vạn Đảo Hồ....
Kết quả bởi vì quỷ tai, tu sĩ Tuyết Diễm Đảo mang theo vài cây ăn quả chạy đến Long Ngư Đảo, hiến tặng cho Phương Tịch, bây giờ xem như đặc sản của Long Ngư Đảo.
Những gia tộc cùng môn phái nhỏ ở Vạn Đảo Hồ này, mặc dù nhìn bình thường, nhưng có thể tồn tại đến nay, đều có một tuyệt chiêu bản lĩnh, bây giờ hết thảy bị Quỷ Tu xua đuổi, xem như tăng cường nội tình cho Long Ngư Đảo.
- Đa tạ!
Ngôn Trường Không cầm một trái Băng Linh Quả, chỉ thấy quả này toàn thân trắng noãn, duy chỉ có mặt ngoài mang theo hoa văn màu vàng, vào miệng hương vị ngọt ngào, sau đó có một cỗ linh khí tinh thuần dọc theo cổ họng một đường hướng xuống, khẩu vị đúng là không tệ.
Đáng tiếc, chuyện hắn muốn nói cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Vị Long Ngư Đảo Chủ này nhìn trái mà nói phải, hơi có chút hương vị xảo trá, để trong lòng Ngôn Trường Không cảm thấy phiền muộn.
Lại uống mấy chén linh trà, hắn rốt cục nhịn không được mở miệng:
- ... Bạch Trạch Tiên Thành kia, nghe nói đạo hữu ở qua một thời gian, nhưng Ngôn mỗ nghe qua tin đồn, thời điểm Phương đảo chủ vừa mới Trúc Cơ, tựa hồ bị tiên thành khinh đãi một phen...
- Ngôn Trường Không này, cho rằng ta là Ngôn lão thất sao? Vì con đường của ngươi, tự mang lương khô giúp ngươi liều sống liều chết?
Trong lòng Phương Tịch cười nhạo, nhưng biểu hiện trên mặt không thay đổi chút nào:
- Chỉ là chút hiểu lầm nho nhỏ mà thôi, Phương mỗ sớm đã không để trong lòng…
- Nhưng Bạch Trạch Tiên Thành giàu có, đạo hữu chắc hẳn biết được một hai? Bạch Phong chân nhân kia, năm đó được đại ân của Khương lão tổ Huyền Thiên Tông, kết quả ở trên Phỉ Thúy Đảo lại bội bạc, quả thực làm cho trái tim chúng ta băng giá... Bản tông đã phát ra mệnh lệnh, chuẩn bị chinh phạt Bạch Trạch Tiên Thành!
Ngôn Trường Không hiên ngang lẫm liệt hỏi:
- Vạn Đảo Hồ là một bộ phận của Việt quốc, nếu đạo hữu là chủ nhân Vạn Đảo Hồ, không biết....
- Ách... Đạo hữu chắc hẳn tính sai một việc.
Phương Tịch lại cười lắc đầu:
- Bản nhân tuyệt đối không phải chủ nhân Vạn Đảo Hồ gì, chỉ có thể cai quản Long Ngư Đảo mà thôi, về phần sự tình khác, đều phải thương lượng với Nguyễn đạo hữu, Lưu đạo hữu, một người là tuyệt đối không cách nào quyết định...
Hắn xưa nay luôn xem nhẹ hư danh.
Lúc trước không muốn tiếp nhận ngoại hiệu chủ nhân Vạn Đảo Hồ, trừ không muốn tranh đoạt với Nguyễn Tinh Linh, chính là vì tránh loại chuyện này.
Ngôn Trường Không nghe vậy, thần sắc ảm đạm, biết được mưu đồ của mình tuyệt đối không thể thành công.
Ánh mắt hắn xoay động, cười nói:
- Đã như vậy, vậy chuyện này coi như thôi... Ngược lại là đạo hữu, không biết phù lục còn dự trữ bao nhiêu?
- Ồ? Không biết đạo hữu muốn bao nhiêu?
Ánh mắt Phương Tịch sáng lên.
Ngôn Trường Không trầm mặc một hồi, báo ra một con số kinh người:
- ... Tại hạ mua sắm nhiều như thế, đảo chủ cần phải ưu đãi cho ta một chút.
Phương Tịch liên tục gật đầu, nhưng trong lòng thì biết, cái này là mua sắm cho chiến tranh?
Xem ra Huyền Thiên Tông thật muốn động thủ với Bạch Trạch Tiên Thành?
Cũng không biết vị Trương Trúc Thịnh Trương lão tổ kia, vì sao có nắm chắc như vậy.
Bởi vì mặc dù Bạch Phong chân nhân tọa hóa, nhưng lấy tu vi Trúc Cơ viên mãn của u Dương Chấn, tay cầm pháp bảo cấp ba, tọa trấn Cấm Đoạn Đại Trận cấp ba của Bạch Trạch Tiên Thành, tuyệt đối còn khó chơi hơn Tống gia năm đó...
Không khí khẩn trương ở Bạch Trạch Tiên Thành, giống như thủy triều lan tràn tu tiên giới ba nước.
Không ít tán tu lựa chọn như lần trước, ra ngoài tránh họa, dẫn tới tu tiên giới ba nước hỗn loạn.
May mắn là, nhờ quỷ tai, ngược lại không có tu sĩ nguyện ý đến Vạn Đảo Hồ, dẫn đến Vạn Đảo Hồ vẫn giống như trước đó.
Trong nháy mắt, lại ba năm qua đi...
Bạch Trạch Tiên Thành.
Trên Bạch Phong Sơn.
Trong Bạch Trạch Điện, u Dương Chấn đứng bên cạnh một chỗ ngồi do bạch ngọc chế tạo thành, trên khuôn mặt vốn uy mãnh mang theo vẻ đau thương.
Viên Phi Hồng cùng một đám sư huynh đệ, các khách khanh đứng ở phía dưới, nhao nhao hành lễ:
- Sư tôn tọa hóa... Bạch Trạch Tiên Thành không thể một ngày vô chủ, xin u Dương sư huynh chưởng sự ngồi lên đại vị thành chủ.
- Chư vị khách khí, ta cũng chỉ phụng sư mệnh, tạm thay chức vụ thành chủ mà thôi....
u Dương Chấn không ngồi, chỉ là trong mắt lóe lên tử quang, trả lời:
- Bây giờ sự vụ trong thành phức tạp, trọng yếu nhất là hậu sự của sư tôn... Trừ cái đó ra, mấy trận nhãn nhất định phải tăng cường cảnh giới, trong thành toàn diện giới nghiêm, tán tu dám gây chuyện trực tiếp giết!
- Vâng!
Một đám sư đệ cùng khách khanh nhao nhao tuân mệnh.
- Mọi người xuống dưới phận sự của mình... Mặc dù sư tôn tiên thăng, ta cũng sẽ giương lên đại kỳ của Bạch Trạch Tiên Thành.
u Dương Chấn cất cao giọng nói.
Nhìn thấy đám người nhao nhao hành lễ rời đi, trong mắt hắn lóe lên dị sắc, truyền ra mấy đạo thần thức.
Sau một lát, u Dương Chấn đi vào mật thất.
Bên trong đã có mấy vị tu sĩ Trúc Cơ sớm chờ đợi.
Viên Phi Hồng cũng ở trong đó, mở miệng nói:
- Sư huynh... Ngươi lưu chúng ta lại, xem ra là có chuyện quan trọng khác?
- Đúng là như thế, ta nhận được tin tức... Huyền Thiên Tông đã bắt đầu động viên, sợ là chuẩn bị chinh phạt Bạch Trạch Tiên Thành ta...
u Dương Chấn thở dài, nói ra một tin tức.
- Cái này... Có phải là tin tức giả hay không?
Sư tôn vừa mới chết, liền gặp được loại chuyện này, cho dù là cao thủ Trúc Cơ, cũng có chút lo sợ bất an.
- Sẽ không sai.
u Dương Chấn vung tay:
- Lần này Huyền Thiên Tông gióng trống khua chiêng, kỳ thật chính là đe dọa... từ khi sư tôn truyền ra tin tức thân thể không tốt, liền có rất nhiều tán tu xói mòn... nếu lại có tin tức tông môn Kim Đan thảo phạt truyền ra, chỉ sợ trong mười tán tu, sẽ chạy mất chín cái...
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười khổ:
- Đây đại khái cũng là mục đích của Huyền Thiên Tông, phải tận lực suy yếu thực lực tiên thành...
Bạch Trạch Tiên Thành dù sao cũng là một thành trì tán tu, thành trì mậu dịch... Một khi mất đi tán tu và mậu dịch, vậy thật chỉ còn lại bọn hắn và khách khanh trông coi một tòa thành chết!
Tiền cảnh thê thảm này, nhất thời làm các tu sĩ Trúc Cơ ở đây sắc mặt khó coi.
- Chư vị không cần lo lắng, chỉ cần giữ vững trận nhãn, dựa vào đại trận cấp ba, Huyền Thiên Tông không làm gì được chúng ta....
u Dương Chấn lấy ra từng trận kỳ linh quang lấp lóe:
- Đám khách khanh kia, lúc này không quá đáng tin, những trận kỳ này có thể thao túng một bộ phận uy năng đại trận, các ngươi một người cầm một kiện, đến lúc đó trấn thủ trận nhãn, giám thị khách khanh khác, phải dựa vào các ngươi... Chỉ cần kiên trì qua ba năm, tất có chuyển cơ!