Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 561 - Chương 561 - Tọa Hóa 2

Chương 561 - Tọa hóa 2
Chương 561 - Tọa hóa 2

Chờ đám sư đệ mang tâm sự riêng rời đi, Viên Phi Hồng không đi:

- Âu Dương sư huynh...

- Sao thế?

Âu Dương Chấn ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Viên Phi Hồng.

- Rõ ràng trước khi sư tôn tọa hóa dặn dò, không phải như thế...

Viên Phi Hồng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói ra.

Bạch Phong chân nhân coi trọng hắn và Âu Dương Chấn nhất, có rất nhiều an bài đều nói với hai người.

Vốn dựa theo Bạch Phong chân nhân suy nghĩ, là để sư huynh đệ bọn hắn đầu tư vào Di Lăng Cốc, thậm chí vứt bỏ tiên thành, đi tới Nguyên quốc.

Nhưng sau khi Âu Dương Chấn cầm quyền, lại không nhắc tới chuyện này một lời, quả thực có chút...

- Làm sao? Ngươi cho rằng ta hám lợi đen lòng, muốn tử thủ Bạch Trạch Tiên Thành?

Trên mặt Âu Dương Chấn lộ ra thần sắc giống như cười mà không phải cười.

- Không, sư đệ không dám.

Viên Phi Hồng vội vàng xua tay.

- Ai... Sư đệ ngươi không biết tán tu gian nan, nếu ta đầu tư vào Di Lăng Cốc, chính là ăn nhờ ở đậu, mà đi Nguyên quốc, từ đây cũng sẽ lang bạt kỳ hồ, không còn chút uy phong, huống chi... Ngươi bỏ được cơ nghiệp sư phụ lưu lại, chắp tay nhường cho người?

Âu Dương Chấn hỏi lại.

Viên Phi Hồng ngơ ngẩn, sau đó lắc đầu, nơi này tràn ngập ký ức tươi đẹp nhất của hắn, làm sao nguyện ý bỏ qua?

- Chính là như vậy... Sư huynh cũng không bị ma quỷ ám ảnh, trên thực tế, ta đã liên hệ với hảo hữu của sư tôn, vị Bạch chân nhân kia... Chỉ cần ba năm, đối phương có thể chạy đến, tiếp nhận Bạch Trạch Tiên Thành, đây cũng là một trong những bố trí của sư tôn, ta càng nghĩ, cuối cùng vẫn lựa chọn con đường này.

Âu Dương Chấn nghĩ nghĩ, thần thức truyền âm, tiết lộ một cơ mật.

- Cái gì?

Viên Phi Hồng ngẩng đầu, trên mặt hiện ra vẻ mừng như điên.

Hắn biết Bạch Phong chân nhân ở Nguyên quốc còn có một vị hảo hữu họ Bạch, chính là quá mệnh giao tình, không nghĩ tới Âu Dương Chấn có thể nói tới đối phương đồng ý.

- Vị Bạch sư thúc kia chỉ là bị một vài chuyện ngăn trở, nhưng đã nói cho ta biết, trong vòng ba năm nhất định sẽ đến!

Âu Dương Chấn tiếp tục truyền âm:

- Bởi vậy sư đệ cứ yên tâm... Trong vòng ba năm, Huyền Thiên Tông căn bản không có cách đột phá đại trận.

- Vậy vì sao sư huynh không tuyên bố tin tức tốt này một chút?

Viên Phi Hồng nghĩ đến một điểm đáng ngờ.

- Hừ, còn không phải vì đề phòng những khách khanh kia? Những người kia ở lúc sư tôn còn thì cung cung kính kính, sư tôn không còn, nói không chừng sẽ trở mặt....

Âu Dương Chấn hừ lạnh:

- Vừa vặn lần này thừa dịp bọn hắn nhảy ra, một mẻ hốt gọn! Huống chi... Việc này còn cần giữ bí mật, nếu không để cho Di Lăng Cốc biết được, bọn hắn sẽ phá hư... quan hệ của bọn hắn ở Nguyên quốc, mạnh hơn Bạch Trạch Tiên Thành chúng ta nhiều.

- Sư huynh cao minh.

Viên Phi Hồng vui lòng phục tùng, nhưng không biết tại sao, lại có cảm giác lo lắng hiện lên ở đáy lòng.

Vị Âu Dương sư huynh này cái khác đều tốt, nhưng thái độ với khách khanh, cuối cùng có chút...

Thùng thùng! Thùng thùng!

Trống trận oanh minh, ngoài Bạch Trạch Tiên Thành sắp hàng chỉnh tề một chi đại quân tu sĩ.

Trong bầu trời, từng chiếc lâu thuyền ngũ sắc xoay quanh, trên đó bùng lên các loại quang hoa, đều đang chuẩn bị công kích.

Trên mặt đất, trước đại quân tu sĩ, còn có vài cự thú thân dài vượt qua mười trượng.

Những cự thú này từng con làn da xanh đen, hình thể tê giác, quanh thân phủ lấy áo giáp thật dày, phần lưng còn xây dựng kiến trúc, có tu sĩ ở trong đó hoặc bấm niệm pháp quyết, hoặc vung vẩy trận kỳ...

Thùng thùng!

Tiếng trống trận vang vọng Bạch Trạch Tiên Thành, khiến cho đám người Âu Dương Chấn ở trên tường thành quan chiến biến sắc.

- Thậm chí ngay cả Cổ Lôi Thú cũng điều động, xem ra Huyền Thiên Tông là tình thế bắt buộc.

Một thanh niên mặt tròn bên cạnh Viên Phi Hồng lẩm bẩm. ‌

Hắn họ Hướng, xếp thứ hai mươi chín, chính là sư huynh của Viên Phi Hồng.

- Còn có nhiều tu sĩ như vậy, Linh Kiếm Môn, U Nguyệt Môn, Long gia... Xem ra là động viên các đại thế lực của Việt quốc, chuẩn bị tiêu hao đại trận thủ thành!

Một mỹ phụ nhân cũng thì thào.

- Không sao... mặc dù thanh thế lớn, nhưng so với thú triều còn kém một chút.

Âu Dương Chấn tay cầm Quỳ Ngưu Cổ, lớn tiếng ủng hộ sĩ khí:

- Các vị sư đệ sư muội, dựa theo kế hoạch trước đó xử lý!

- Tuân lệnh!

Các vị sư đệ sư muội nhao nhao tuân lệnh, mang theo rất nhiều khách khanh tiến về trận pháp phòng ngự.

Bỗng nhiên, hai vệt độn quang quấn quýt lấy nhau, từ đó truyền ra tiếng kinh hô của một nữ tử:

- Hướng sư đệ, ngươi...

- Ừm?

Âu Dương Chấn kinh hãi, chỉ thấy Hướng sư đệ xếp hạng hai mươi chín khống chế một thanh phi kiếm, vậy mà đánh lén mỹ phụ Thanh sư muội.

Ngực Thanh sư muội chảy máu, độn quang lung lay sắp đổ, mà túi trữ vật lại bị Hướng sư đệ đoạt đi, dùng tấm phù lục nào đó trong nháy mắt tẩy đi lạc ấn, lấy ra một cây trận kỳ linh quang lấp lóe!

Trận kỳ này, rõ ràng là lúc trước Âu Dương Chấn giao cho các vị sư đệ, có thể khống chế trận pháp!

Bình Luận (0)
Comment