Nó dễ như trở bàn tay va sụp cửa thành, bước vào trên đường cái, mặt đất chia năm xẻ bảy... tán tu còn sót lại trốn ở trong động phủ của mình run rẩy, hối hận không gì sánh được.
Bạch Trạch Tiên Thành... bị phá!
Trên mặt Âu Dương Chấn không khỏi hiện lên vẻ tuyệt vọng.
- Sư huynh, chúng ta đi!
Viên Phi Hồng hét dài, triệu hồi ra linh thú, hắn ôm Âu Dương Chấn lên Dực Xà, lập tức thi triển pháp quyết, muốn linh thú chở hai người chạy trốn.
- Thả ta ra!
Âu Dương Chấn đẩy Viên Phi Hồng ra, trên mặt hiện ra tử khí, giống như hóa thành thực chất:
- Bạch Trạch Tiên Thành bị phá, ta có tội... Tiện nhân, ta muốn ngươi chết!
Hắn điên cuồng gào thét, không biết vận dụng bí pháp gì, cưỡng ép ngăn chặn độc tố trong cơ thể, thôi động Quỳ Ngưu Cổ.
Đông!
Trên Quỳ Ngưu Cổ lôi điện cuồng vũ, sau đó đập xuống.
Vô số lôi điện đánh tới, giống như một rừng rậm thuần trắng.
Trúc Cơ viên mãn, nắm lấy pháp bảo cấp ba liều mạng công kích.
Cho dù Thanh sư muội là Trúc Cơ trung kỳ, cũng bị đánh thành tro bụi.
- Hừ, tiểu nhi chớ có càn rỡ!
Ngoài Bạch Trạch Tiên Thành, một bóng người bay tới, linh áp kinh khủng không ngừng khuếch tán.
Là Trương Trúc Thịnh!
Sau nửa tháng.
Một đạo độn quang ánh sáng ảm đạm, rơi vào trên một ngọn núi hoang.
Độn quang thu vào, hiện ra hai người trong đó, lại là Viên Phi Hồng và Âu Dương Chấn.
Chỉ là lúc này bộ dáng của Âu Dương Chấn nhìn hết sức thê thảm, không chỉ trên người khắp nơi cháy đen, tóc cũng rụng hết.
- Sư huynh.
Viên Phi Hồng khóc nức nở, sờ khắp toàn thân, cuối cùng tìm được một hạt đan dược chữa thương, cho Âu Dương Chấn ăn.
Trước đó trận chiến ở Bạch Trạch Tiên Thành, Âu Dương Chấn đối đầu Trương Trúc Thịnh, tự nhiên là đại bại!
Mặc dù Âu Dương Chấn liều mạng, liên tiếp vận dụng nhiều loại bí thuật Ma Đạo tàn phá thọ nguyên, tăng thực lực lên, cũng không phải đối thủ của Trương lão tổ.
Thời khắc sống còn, nếu không phải đệ tử khác liên thủ thi triển mấy tấm phù bảo mà Bạch Phong chân nhân lưu lại, ngắn ngủi vây khốn Trương Trúc Thịnh, có lẽ hai người bọn họ cũng không chạy ra được.
Dù như vậy, Viên Phi Hồng cũng liên tiếp ác đấu, bị truy binh đuổi đến lên trời không đường xuống đất không cửa, sau mấy lần đấu pháp, ngay cả linh thú cũng chết trận...
- Đây là... Nơi nào?
Một lát sau, Âu Dương Chấn miễn cưỡng mở hai mắt, lẩm bẩm nói.
- Không biết... Vốn ta muốn chạy tới Mộc quốc hoặc Vũ quốc, lại ở biên giới gặp được rất nhiều truy binh, chỉ có thể chạy về nội địa Việt quốc... Nơi này phòng ngự của Huyền Thiên Tông yếu kém hơn một chút.
Viên Phi Hồng lấy ra một ngọc giản, miễn cưỡng phân biệt phương hướng:
- Lại đi hướng bắc, sẽ đến Vạn Đảo Hồ... Ta muốn mang đại sư huynh đi Vạn Đảo Hồ tạm lánh, sư đệ ở nơi đó vẫn còn có chút bằng hữu, đồng thời nếu Trương lão tổ đuổi theo, vậy chúng ta cùng lắm thì trốn vào Phỉ Thúy Đảo, xem Trương lão tổ kia dám đuổi tới không!
- Vạn Đảo Hồ... bằng hữu?
Âu Dương Chấn cười khổ, tự nhiên biết Viên Phi Hồng nói là ai.
Nhưng lúc trước mình khinh suất cự tuyệt đối phương, bây giờ lại muốn lên cửa cầu hắn thu lưu, loại đãi ngộ này, quả thực làm cho người không biết nên nói cái gì cho phải.
Hắn nghĩ nghĩ, làm ra quyết định:
- Vị Long Ngư Đảo Chủ kia là người phúc hậu, chắc hẳn sẽ thu lưu ngươi... Nhưng ta thì không cần, nếu không giết thủ lĩnh đạo tặc như ta, Huyền Thiên Tông sẽ không từ bỏ... Ta không đi cùng ngươi, sẽ rước họa cho ngươi.
- Sư huynh?
Hai mắt Viên Phi Hồng đỏ bừng.
Mà lúc này, ở phía sau bọn hắn, lại truyền tới tiếng xé gió bén nhọn.
- Ngươi đi mau, ta đoạn hậu cho ngươi!
Âu Dương Chấn biến sắc, miễn cưỡng đứng dậy:
- Nếu ngươi không đi... Ta lập tức tự đoạn tâm mạch ở nơi này!
Sau khi bức Viên Phi Hồng đi, Âu Dương Chấn quay người, nhìn độn quang đuổi theo, thần sắc có chút mê ly, tựa hồ nhớ lại thời điểm sư tôn còn tại thế, Bạch Trạch Tiên Thành phong quang.
- Thôi... đầu Âu Dương Chấn ta ở đây, ai tới lấy?
Hắn miễn cưỡng khống chế độn quang, thiêu đốt chút nguyên khí cuối cùng của bản thân, hóa thành một tia chớp màu tím sẫm, xông về phía truy binh...
Long Ngư Đảo.
Trong phòng bế quan.
Phương Tịch đang câu thông Chư Thiên Bảo Giám, quan sát thế giới tàn phiến.
Bên kia, Đan Nhã còn bình yên vô sự, tựa hồ sau trăm năm Thiên Ma đại kiếp, tu sĩ Ma môn thật không cách nào lại hạ giới.
Chỉ bất quá sau lần giao dịch trước, tựa hồ Đan Nhã muốn mài Phương Tịch, ra điều kiện trao đổi càng ngày càng hà khắc.
Phương Tịch tự nhiên sẽ không nuông chiều đối phương, trực tiếp đình chỉ giao dịch, song phương cứ như vậy hao tổn.
Mặc dù đối diện là một vị Vu Vương có thể so với Kết Đan, Phương Tịch cũng tin tưởng kiên nhẫn và thọ nguyên của mình, hoàn toàn có thể hao tổn chết đối phương, bởi vậy một mực giằng co đến nay.
- Rốt cục bắt đầu gấp sao? Tiếp qua bốn năm mươi năm... Lại một vòng Thiên Ma đại kiếp sắp mở ra... Đến lúc đó Đan Nhã ở lần trước hiển lộ bất phàm, tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu trọng điểm.