- Không nghĩ tới Long Ngư Đảo Chủ sớm đã âm thầm đột phá Trúc Cơ hậu kỳ... Ta liền nói, Xung Nguyên Đan lúc trước, người này tất chuẩn bị cho mình sung túc...
Ngôn Trường Không lẩm bẩm nói, trong lòng cũng may mắn, lần trước mình không có nói lời gì khó nghe.
Nếu không Phương Tịch trở mặt, hắn nhất định sẽ chết.
So sánh với hắn, bàn tay Chung Hồng Ngọc nắm chặt rốt cục thả lỏng một chút.
Nhìn thấy Linh khí cực phẩm của mình bị áp chế, Huống Thiên Hình biến sắc.
Âm thanh chú ngữ của hắn càng thê lương, đột nhiên phía sau cao cao nổi lên, xé rách quần áo, hiện ra một đôi cánh thịt màu đỏ tím.
Soạt!
Hai cánh vỗ một cái, tốc độ của hắn nhanh hơn ba thành, hóa thành lưu quang, tựa hồ muốn vọt tới trước mặt Phương Tịch, lấy thủ đoạn cận chiến nhất quyết thắng bại!
Hắn rất có lòng tin với Hóa Cương Chi Thể của mình.
Hóa Cương Chi Thể này vượt qua Luyện Thi bình thường, mặc dù Linh khí của tu sĩ Trúc Cơ cũng rất khó tổn thương!
Đồng thời còn kèm theo bản mệnh thi hỏa, thi độc…
Trong lúc thoáng qua, Huống Thiên Hình đã đi tới trước mặt Phương Tịch, móng vuốt đen kịt hung hăng rơi xuống.
Răng rắc!
Ất Mộc Thần Quang Tráo phát ra thanh âm rên rỉ, bị một trảo đánh ra vết rách.
Thời điểm Huống Thiên Hình mừng rỡ muốn tiếp tục, hai tay Phương Tịch lại liên tục gảy, từng đạo Ất Mộc Thần Quang rơi vào trên vòng bảo hộ.
Ất Mộc Thần Quang Tráo lập tức lưu chuyển, mặt ngoài hiện ra dây leo cùng đồ án hoa văn, vậy mà ngăn cản đủ loại thần thông của Huống Thiên Hình.
- Làm sao có thể?
Huống Thiên Hình trừng hai mắt, khó có thể tin nhìn Ất Mộc Thần Quang Tráo không ngừng khôi phục, lần thứ nhất cảm giác được địch nhân này khó giải quyết!
- Xem Thanh Thần Thủ của ta!
Phương Tịch lại lười nói nhảm, làm bộ hô to, một đạo Ất Mộc Thần Quang bay ra, hóa thành bàn tay to lớn, hung hăng bắt lấy Huống Thiên Hình, đánh về phía mặt đất.
- Ầm ầm.
Mặt đất hiện ra một cái hố to, vô số bụi đất tung bay.
Dưới đáy hố thì nằm Huống Thiên Hình, thân thể cương thi của người này đúng là rất cứng rắn, đổi tu sĩ Trúc Cơ bình thường khác tới, chỉ sợ lần này sẽ đứt gân gãy xương mà chết.
Xoẹt xẹt!
Mà lúc này, trong Ất Mộc Thần Lôi Kiếm Trận, Ất Mộc Thần Lôi liên tiếp đập xuống, hào quang của Thiên Thi Châu bị đánh tan, trực tiếp rơi trên bản thể.
Thiên Thi Châu rên rỉ, mặt ngoài hiện ra vết nứt.
- Ngô.
Thời điểm Thiên Thi Châu bị hao tổn, Huống Thiên Hình vốn còn không có gì trở ngại, sắc mặt lại trắng nhợt, bỗng nhiên phun ra một ngụm tinh huyết, từ trạng thái cương thi mặt xanh nanh vàng biến trở về hình tượng lão giả:
- Dừng tay... Lão phu nhận thua.
Phương Tịch vung tay lên, thu mười hai thanh Ất Mộc Thần Kiếm, tò mò nhìn về phía Thiên Thi Châu.
Xem ra hạt châu này cùng Huống Thiên Hình tâm thần tương liên, tính mệnh giao tu, nếu không không có chuyện nó vừa tổn hại, Huống Thiên Hình liền thổ huyết.
Nhưng nếu là pháp bảo bản mệnh, vì sao lại đặt ở trong túi trữ vật, mà không thu vào đan điền?
Phương Tịch cũng không nghĩ nhiều, dù sao tu tiên giới này kỳ công tuyệt nghệ nhiều lắm.
Hắn không biết, Thiên Thi Châu này là Huống Thiên Hình đau khổ tìm kiếm mấy chục năm, cuối cùng trong trận chiến tiêu diệt Tư Đồ gia, từ trong bụng Phi Cương mạnh nhất tìm ra, lại gia nhập rất nhiều tài liệu quý giá, chế tạo thành Linh khí cực phẩm.
Chính bởi vì thi khí của châu này quá mạnh, hắn mới không dám nuốt nó vào bụng, ngày đêm bồi dưỡng.
Trừ thời điểm thân hóa cương thi, nếu hắn mạo muội nuốt châu này vào bụng, chỉ sợ sẽ ruột xuyên bụng nát mà chết.
Bất quá nếu Hóa Cương Quyết đột phá, ngược lại có thể thuận lợi tế luyện châu này thành Linh khí bản mệnh, thu vào cơ thể, luyện hóa thành bản mệnh thi châu, nói không chừng còn có khả năng đột phá Kim Đan.
Bất quá đến lúc đó, hắn đột phá không phải Kim Đan chân nhân, mà triệt để hóa thành cương thi, biến thành một Thi Vương cấp ba.
Chính bởi vì một mực nếm thử tế luyện Thiên Thi Châu làm Linh khí bản mệnh, tâm thần người này đã có bộ phận tương liên với Thiên Thi Châu, một khi hạt châu bị hao tổn, sẽ lập tức tác động đến bản thân.
- Cút.
Phương Tịch nhìn Huống Thiên Hình, lại lạnh lùng hừ một tiếng.
- Chúng ta đi.
Huống Thiên Hình không dám nhiều lời, mang theo đám người Ngôn Trường Không hóa thành lưu quang, chật vật trốn ra Long Ngư Đảo.
- Đảo chủ đại nhân, lần này chúng ta xem như đắc tội Huyền Thiên Tông.
Chung Hồng Ngọc bay đến, thần sắc có chút lo lắng:
- Tiếp xuống nên làm sao bây giờ?
- Không cần phải lo lắng, nếu ta thắng người này, vậy kế tiếp trừ khi Trương lão tổ tự mình xuất thủ, Huyền Thiên Tông ai có thể làm gì được ta?
Phương Tịch cười ha ha:
- Mà Long Ngư Đảo ta không phải Tống gia, cũng không có dã tâm gì, càng không có lợi ích gì... Trương lão tổ sẽ không vì một chút việc nhỏ như vậy mà xuất thủ với chúng ta!
Trên thực tế, mặc dù Trương Trúc Thịnh đến, cũng sẽ rơi vào trong bẫy rập, làm không tốt còn thân tử đạo tiêu.