Nói ngoài miệng chỉ là thiên hoa loạn trụy, không thực tế xuất đồ đều là gạt người.
- Dễ nói, chỉ cần đảo chủ giết hai người này, tại hạ lập tức thực hiện một phần.
Du Xung nhìn hai người Triển Đồ, cảm giác giống như đang nhìn hai người chết.
Triển Đồ cũng thở dài, mở miệng nói:
- Đồ vật đáp ứng đang ở trên người ta, nhưng bị hạ cấm chế cường đại, một khi mạo muội mở ra sẽ tự hủy, đạo hữu có thể nghiệm chứng trước. Sau khi hai người ta về tông môn, nhìn thấy thành ý của đảo chủ, tự khắc sẽ có một phần ngọc giản khác gửi đến, trong đó mang theo trình tự cụ thể giải trừ cấm chế!
- Quả nhiên thỏa đáng.
Phương Tịch gật đầu, nhìn về phía Du Xung, trong mắt mang theo ý bất thiện.
Trước đó Huyền Thiên Tông đối địch với hắn, tốt xấu gì cũng là quang minh chính đại đánh đến tận cửa.
Mà người này còn cho người ta ám sát, hành vi quả thực đáng khinh, cũng bị Phương Tịch ghi vào sổ đen.
Quang minh chính đại khiêu chiến, đánh không lại còn chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng lỡ như thật sự ám sát thành công, chẳng phải xui xẻo sao?
- Long Ngư Đảo Chủ, ngươi nên suy nghĩ kỹ càng?
Du Xung nhướn mày quát lớn.
Ở trong lòng hắn suy nghĩ, chờ chút nữa thấy tình huống không ổn lập tức cầm kiếm phá vây, sau đó bẩm báo với Thái Thượng trưởng lão!
Long Ngư Đảo Chủ đã quyết tâm đầu nhập vào Huyền Thiên Tông, không có khả năng giữ lại!
- Du Xung, có vẻ ngươi khó chịu rất lâu rồi.
Khóe miệng Phương Tịch khẽ nở nụ cười, bỗng nhiên vẫy tay một cái.
Bùm bùm!
Long Ngư Đảo oanh minh, vô số hắc vụ phun trào, nhấc lên vụ triều cao mấy trăm trượng, mãnh liệt xông đến tứ phương!
Biến cố tới quá nhanh, gần như trong khoảnh khắc, tất cả Trúc Cơ bị sương mù điên cuồng phát ra bao phủ!
Một đạo kiếm xuất hiện, trước tiên bảo vệ xung quanh Du Xung, sau đó mới nhìn chung quanh.
Vừa nhìn xuống, trong lòng không khỏi giật mình.
Chỉ thấy bầu trời lờ mờ, bị một tầng hắc vụ thật dày che lại. Bốn phía đều là vụ tường đen kịt, ngay cả lòng bàn chân cũng không còn là mặt hồ sóng biếc nhộn nhạo.
Tiểu tử, cho rằng trốn ngoài trận pháp là không sao sao? Không biết Yêu Ma Thụ Ma Vực có thể chủ động khuếch trương sao?
A, đúng, ngươi đúng là không biết.
Phương Tịch đứng trên đầu Thanh Giác Ngư Long, nói với các Trúc Cơ ở đây:
- Không cần lo lắng, chỉ là bản nhân thao túng đại trận hộ đảo thu chư vị vào mà thôi.
- Huyền Mộc Đại Trận bao phủ Long Ngư Đảo có thể khuếch tán ra ngoài sao?
Tư Đồ Thanh Thanh giật mình, chợt lộ ra nụ cười mị hoặc chúng sinh:
- Long Ngư Đảo Chủ, hẳn là trận pháp này đã đến chuẩn cấp ba rồi nhỉ?
Phương Tịch trầm mặc không nói, tất cả mọi người xem như tán thành.
Lúc này, không khỏi hít sâu một hơi.
- Lại là trận pháp chuẩn cấp ba?
- Ta đã sớm phát giác, trận pháp của Long Ngư Đảo vô cùng cường đại, không nghĩ tới thật như thế...
- Khó trách đảo chủ tự tin như thế, trận pháp chuẩn cấp ba có thể tránh khỏi rất nhiều chiến hỏa... Chỉ kém hơn Tống gia năm đó một bậc?
Đám người Ngôn Đông Thanh nhìn qua Phương Tịch, mặt mũi tràn đầy sùng kính cùng vẻ tự hào.
- Đáng chết!
Khi mọi người nói chuyện, Du Xung đã đi tới biên giới trận pháp, tay khẽ vẫy, từng đạo ngân quang rơi trên bức tường hắc vụ.
Một tấm Phá Cấm Phù cấp hai biến thành từng đạo ngân quang, rơi vào trên bức tường hắc vụ.
Chỉ tiếc, Phá Cấm Phù này chỉ khiến trận pháp hơi dao động, nhưng lại chưa mở ra đường hầm chạy trốn.
- Quả nhiên là trận pháp chuẩn cấp ba! Nếu là cấp ba, biên giới này ngay cả dao động cũng sẽ không có!
Du Xung vỗ bụng dưới, há mồm phun ra một đạo kiếm quang màu tím.
Trong kiếm quang, có một thanh Linh kiếm, trên thân kiếm khắc họa bảy viên bảo thạch loá mắt, đúng là bản mệnh linh kiếm của hắn… Tử Vân!
Một kiếm nơi tay, thần sắc Du Xung bỗng nhiên chuyển thành lạnh lẽo:
- Long Ngư Đảo Chủ, ngươi nghĩ kỹ đi, có muốn trở thành kẻ địch với Di Lăng Cốc chúng ta không?
Trong lòng hắn, suy nghĩ không ngừng chuyển động:
Sống sót, tương lai ta còn muốn thành Kim Đan, sao có thể chết ở chỗ này? Ta nhất định phải sống sót!
Long Ngư Đảo chỉ có linh mạch cấp hai, không có khả năng duy trì trận pháp chuẩn cấp ba lâu dài. Tất nhiên là lấy linh thạch làm hạch tâm thôi động, chỉ cần tìm được trận nhãn, hoặc kiên trì, có thể tìm thấy sơ hở của trận pháp, lại dựa vào Phá Cấm Phù cấp hai, ta nhất định có thể giết ra ngoài!
Hắn tốt xấu gì cũng là thiên tài mà đại tông môn bồi dưỡng, trong khoảnh khắc hiểu được tình cảnh của mình, cũng chế định ra đối sách.
- Lấy đầu người này, phải chăng đã đủ uy tín.
Phương Tịch đứng chắp tay cười hỏi Triển Đồ.
- Điều này hiển nhiên, người này là hạt giống Kim Đan của Di Lăng Cốc, giết người này, chúng ta hoàn toàn tin tưởng thành ý của đảo chủ!
Triển Đồ cùng Tư Đồ Thanh Thanh nghiêm túc cam đoan:
- Đến lúc đó, tất nhiên sẽ dâng vật kia lên!
- Tốt, lên, giết người này!
Phương Tịch chỉ Du Xung.