Trong lúc thoáng qua, mấy đạo độn quang xông ra ngoài.
Trong tay Nguyễn Tinh Linh hiện ra một cây sáo trúc, nhẹ nhàng thổi động, cuồng phong màu xanh càn quét, hóa thành từng đạo phong nhận.
Sáo trúc này rõ ràng là một kiện Linh khí cực phẩm!
Linh khí của Lưu Tam Thất lại là một cái cuốc toàn thân được chế tạo từ bích ngọc. Cuốc thuốc vừa phóng ra, đã bộc phát Linh khí kinh người, phóng ra từng tầng từng tầng hào quang thanh bích, còn có hương khí dễ ngửi.
Nhưng Du Xung không kịp tránh, rõ ràng biết hào quang thanh bích này mang theo kịch độc, ngay cả tu tiên giả Trúc Cơ kỳ cũng không thể tránh thoát!
Viên Phi Hồng cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ khống chế phi đao đen kịt, du tẩu không chừng, tìm cơ hội tiến công, nhưng dao động pháp lực của Trúc Cơ hậu kỳ vẫn làm cho Du Xung không dám khinh thường.
So với Nguyễn Tinh Linh cùng Lưu Tam Thất, Viên Phi Hồng mà nói, mấy vị Trúc Cơ còn lại không dám tiến lên.
Dù sao đều là tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, trung kỳ, vạn nhất xông lên phía trước, làm không tốt sẽ bị một kiếm của Du Xung đâm xuyên, trực tiếp thân tử đạo tiêu.
Ngôn Đông Thanh lấy ra ba mộc thuẫn, rót pháp lực vào bao vây ba người, hắn cùng Chung Hồng Ngọc, Thái Thúc Hồng ở giữa. Bên ngoài còn hiện ra đường vân mai rùa, lực phòng ngự có chút khả quan.
Trong mắt Thái Thúc Hồng lóe lên quang mang, sử dụng Hỗn Thủy Hồ Lô phun ra từng màn nước, ở bên ngoài bố trí một tầng phòng ngự.
Đến lúc này, Chung Hồng Ngọc mới lấy ra Linh khí yêu cổ, ngẫu nhiên phụ trợ đám người Nguyễn Tinh Linh công kích.
Du Xung bị tam đại Trúc Cơ hậu kỳ vây công, trên mặt âm trầm như nước. Nhất chỉ Tử Vân Kiếm, kiếm này vậy mà chia ra làm ba, huyễn hóa ra ba đạo kiếm ảnh, kịch đấu cùng cuồng phong, cuốc thuốc, phi đao!
Mà trên người còn có một tầng kiếm khí màu tím, giống như một tầng y phục khoác lên người, vạn pháp khó thương.
- Là Tử Mang Kiếm Y Thuật của Di Lăng Cốc, nghe nói do kiếm tu Trúc Cơ hậu kỳ thi triển, lực phòng ngự không thua thượng phẩm Linh khí phòng ngự. Mà người này vậy mà tu luyện thành Kiếm Quang Phân Ảnh Thuật, thật không thể khinh thường.
Tư Đồ Thanh Thanh dường như đang giới thiệu cho Phương Tịch.
Phương Tịch giẫm lên Thanh Giác Ngư Long, không có ý ra sân.
- Thanh Thanh tiểu thư, đã lâu không gặp.
Hắn nhìn qua Tư Đồ Thanh Thanh, mặt không thay đổi nói.
- Thiếp thân nhớ kỹ lúc ở Thanh Trúc Sơn dường như cũng không đắc tội đạo hữu? Thậm chí đạo hữu còn cứu thiếp thân. Sao lần này gặp mặt lại lạnh nhạt như vậy, khiến thiếp thân cực kỳ thương tâm.
Tư Đồ Thanh Thanh tỏ vẻ chực khóc khiến Triển Đồ cảm thấy trong lòng mềm nhũn.
Hắn không khỏi giật mình, lập tức cách xa Tư Đồ Thanh Thanh một chút.
Cùng lúc đó, con mắt không khỏi loạn chuyển đảo quanh Tư Đồ Thanh Thanh cùng Phương Tịch: Giọng điệu này... Hai người này dường như có chuyện cũ... Nhưng bên Đào Linh tiên tử kia...
Triển Đồ im lặng thở dài, cảm thấy những tiền bối Trúc Cơ này sinh hoạt cá nhân thật loạn.
- Tư Đồ đạo hữu…
Trong mắt Phương Tịch có quang trạch màu xanh biếc lóe lên, như có điều suy nghĩ nói:
- Nếu ta đoán không sai, căn cơ của ngươi bất ổn chính là huyết tế mà thành. Mặc dù bây giờ thực lực mạnh mẽ, nhưng chỉ sợ không nắm chắc hy vọng Kết Đan.
- Đúng là như thế…
Tư Đồ Thanh Thanh khẽ giật mình, chợt thản nhiên trả lời:
- Nhưng thiếp thân chưa bao giờ hy vọng xa vời Kết Đan, có thể báo thù rửa hận đã đủ an ủi bình sinh.
- Báo thù? Bây giờ Thanh Mộc Tông đang kết minh với Huyền Thiên Tông.
Thần sắc Phương Tịch không khỏi cổ quái.
- A... Ở trong đó đương nhiên có chút giao dịch. Nếu đạo hữu muốn nghe, thiếp thân cũng không phải không có khả năng thản nhiên bẩm báo.
Tư Đồ Thanh Thanh nở nụ cười xinh đẹp.
Phương Tịch lắc đầu:
- Bản nhân không có hứng thú với chuyện này, chỉ muốn nhắc nhở đạo hữu một câu: mặc dù công pháp Ma Đạo tốc thành, uy lực to lớn, nhưng ngươi sử dụng mấy lần đã tổn hại căn cơ, chỉ sợ thọ nguyên cũng ngắn hơn tu sĩ Trúc Cơ bình thường.
Sau khi tu luyện Khô Vinh Quyết, hắn đối với sinh cơ của tu sĩ đã có thể nhạy cảm cảm ứng.
Đồng thời, liên quan tới Tư Đồ Thanh Thanh cùng Thanh Mộc Tông thông đồng, liên tưởng đến cái chết của chưởng môn Huyền Thiên Tông đời trước, Phương Tịch cũng có thể đoán được mấy phần.
- Phàm nhân chỉ có thể sống năm mươi năm... Thanh Thanh như vậy, đã kiếm lời rồi.
Tư Đồ Thanh Thanh sóng mắt lưu chuyển, mang theo ý cười:
- Đạo hữu nhắc nhở, chẳng lẽ là quan tâm tiểu nữ tử?
Phương Tịch xoay người, tiếp tục quan sát chiến trường, chỉ nhàn nhạt nói:
- Không, ta chỉ sợ ngươi chết quá sớm, có người không thể báo thù mà thôi.
Du Xung cùng tam đại Trúc Cơ hậu kỳ ác đấu, thỉnh thoảng còn bị đám người Chung Hồng Ngọc du tẩu ở biên giới quấy rối, sớm đã lâm vào khốn cảnh.
Vèo!
Một đạo sóng âm bay tới, bị kiếm khí hộ thể của hắn đánh tan.
Nhưng sau một khắc, chóp mũi Du Xung dường như ngửi được hương khí cỏ cây tươi mát, khiến cho người ta không tự giác say mê, muốn hô hấp thêm mấy ngụm.