Cũng không biết đảo chủ bố trí đại trận chuẩn cấp ba từ khi nào... Linh thạch dự trữ còn nhiều không?
Đám người tâm tư dị biệt, Nguyễn Tinh Linh đi theo Phương Tịch tiến vào một rừng hoa đào.
Rừng hoa đào này ở gần Trường Thanh Các, là Phương Tịch sai người cấy ghép, trong đó thậm chí có một gốc Linh Đào Thụ cấp hai, chính là bảo vật trấn tộc của các tiểu tộc tu tiên khác. Sau khi toàn tộc di chuyển đến Long Ngư Đảo thì được hiến tặng.
- Đạo hữu có chuyện gì?
Nguyễn Tinh Linh bình tĩnh hỏi.
- Ngươi... Che giấu tu vi? Bây giờ đã là Trúc Cơ viên mãn…
Phương Tịch thở dài:
- Khi nào chuẩn bị đánh cược một lần?
- Kết Đan...
Nguyễn Tinh Linh nghe đến đó chỉ cười khổ:
- Không nắm chắc bao nhiêu...
Trước đó tin đồn di tích Phỉ Thúy Đảo có Kết Đan cơ duyên. Cho đến nay không có một vị tu sĩ nào minh xác thu hoạch được.
Đối với tu tiên giới ba nước mà nói, trở thành Trúc Cơ còn có Trúc Cơ Đan, nhưng cơ duyên Kết Đan quả thực quá mờ mịt.
Dù sao, nơi này chỉ là một góc nhỏ của tu tiên giới Nam Hoang, mà tu tiên giới Nam Hoang có lẽ cũng chỉ là thâm sơn cùng cốc của toàn bộ tu tiên giới.
- Nếu như Tinh Linh tin ta, có thể tạm hoãn một thời gian…
Phương Tịch mở miệng nói.
Huyền Thủy Dịch đối với hắn căn bản vô dụng, nhưng cho Nguyễn Tinh Linh, có lẽ có chút hiệu quả.
Mặc dù... Hi vọng cũng rất xa vời.
Hiệu quả chưa tới nửa thành, đối với lạch trời Kết Đan mà nói quả thực quá thấp...
Đáng tiếc... Tàn Phiến Thế Giới không cách nào truyền tống vật phẩm, nếu không bất luận là ta hay Tinh Linh Kết Đan đều có thể nắm chắc thêm chút nữa...
Trong lòng Phương Tịch thở dài.
- Ngươi...
Nguyễn Tinh Linh ngẩng đầu, ánh mắt giống như tinh thần xán lạn, lại lắc đầu:
- Tinh Linh có gì mà đáng để ngươi làm như vậy?
- Dù sao, chúng ta vẫn luôn là bằng hữu.
Phương Tịch mỉm cười vươn tay, thu một cánh hoa đào từ trên trời giáng xuống. Hoa đào bay múa đầy trời, giống như hạt mưa rơi xuống...
Sau một tháng.
Trường Thanh Các.
- Huyền Thiên Tông cuối cùng không nuốt lời, bằng không đợi ta có thể ra khỏi Long Ngư Đảo, tất diệt toàn bộ tông này...
Phương Tịch cầm một ngọc giản, bên trong là từng đạo thủ thế cùng khẩu quyết phức tạp huyền ảo.
Hắn nghĩ nghĩ, thân hình lập tức lóe lên, biến mất không thấy.
Dưới Yêu Ma Thụ.
Phương Tịch lấy Thiên Cơ Hạp ra, vỗ vỗ tay.
Khôi lỗi Tống Thanh sắc mặt tiều tụy đi lên phía trước, bưng lấy Thiên Cơ Hạp đi đến nơi xa.
- Trong trận pháp cấp ba, lại dùng khôi lỗi tới mở... Mặc dù có bẫy rập, lại có thể làm khó dễ được ta?
Phương Tịch lẩm bẩm, hai tay bấm niệm pháp quyết. Xa xa sắc mặt Tống Thanh ngốc trệ làm ra động tác giống nhau.
Vụt!
Một tầng sóng pháp lực xuất hiện trên người hắn, không ngừng rót vào trong Thiên Cơ Hạp.
Răng rắc! Răng rắc!
Trên khóa vàng Thiên Cơ Hạp, từng đạo cấm chế không ngừng lấp lóe, lưu chuyển.
Khôi lỗi Tống Thanh mặt không biểu tình, dựa theo ghi chép trong ngọc giản không ngừng đánh ra từng pháp quyết, cuối cùng lẩm bẩm, từng đạo lưu quang bay vào trong khóa vàng.
Đùng!
Đạo cấm chế thứ nhất giải khai, Thiên Cơ Hạp run lên, không có dị dạng gì khác.
- Giống như... là ta đa tâm.
Dưới Yêu Ma Thụ, Phương Tịch dựa vào thân cây, không ngừng bắt pháp quyết.
Đùng! Đùng đùng!
Từng đạo cấm chế vỡ vụn, cuối cùng khóa vàng lạch cạch một tiếng rơi ở trên mặt đất. Khôi lỗi Tống Thanh mặt không thay đổi mở Thiên Cơ Hạp, nhìn thấy trong đó có một bình ngọc, chứa non nửa bình chất lỏng.
Luận hình thái, hoàn toàn giống với Huyền Thủy Dịch mà Phương Tịch nhìn thấy ở trên đấu giá hội.
- Đáng tiếc, không phải Huyền Thủy Tinh Anh, nếu không ta đã dùng được rồi... Không đúng, nếu là Huyền Thủy Tinh Anh, Huyền Thiên Tông đã sớm dùng rồi…
Phương Tịch thở dài, cầm lấy bình ngọc đi đến động phủ của Nguyễn Tinh Linh. Lần trước hắn giữ đối phương một đoạn thời gian, chính là muốn cho nàng Huyền Thủy Dịch này.
Dù sao đối với Ất Mộc Pháp Thân mà nói, ngưng kết Kim Đan không khó khăn, dù thất bại mấy lần cuối cùng cũng có thể thành công.
Mấy canh giờ sau, đưa mắt nhìn Nguyễn Tinh Linh rời đi, Phương Tịch im lặng thật lâu. Đột nhiên cười một tiếng, trở về Trường Thanh Các, tiếp tục tầm hoan tác nhạc...
...
Đêm khuya.
Phương Tịch một mình đi ra hương khuê, lên trên đỉnh Trường Thanh Các.
Ùng ục ục!
Một bình Đào Hoa Nhưỡng được mở miệng, hắn nâng ly uống một phen.
- Huyền Thiên Tông, Thanh Mộc Tông... Di Lăng Cốc...
Phương Tịch nhìn phương nam, thần sắc nghiêm nghị đến cực điểm, thậm chí mang theo một tia ngưng trọng trước nay chưa có!
Trước đó Du Xung bị chém đầu, bị hắn luyện chế thành Mộc Khôi Lỗi, phối hợp với bí thuật trong Khô Vinh Quyết, cũng thu được lượng lớn ký ức cùng tình báo của người này.
Lấy thân phận của người này, tuyệt đối là cao tầng của Di Lăng Cốc, có khả năng tiếp xúc với rất nhiều bí ẩn.
Phương Tịch chú ý nhất không thể nghi ngờ là chân tướng của cuộc chiến lần này.
- Di Lăng Cốc vẫn luôn bảo trì trung lập, truyền thừa không dứt... Vì sao đột nhiên tự mình hạ trận?
- Bởi vì Nguyên quốc có biến!