Trên Long Ngư Đảo, bởi vì địa mạch chi khí bị phong cấm mà phát sinh một trận địa chấn.
Rất nhiều tu sĩ hóa thành độn quang, lo sợ không yên nhìn bầu trời.
- Vội cái gì?
Chung Hồng Ngọc nhìn thấy một màn này, không khỏi khiển trách:
- Phải tin tưởng đảo chủ...
Nghĩ đến pháp lực Kết Đan dao động trước đó, nàng cũng tái nhợt nhìn về phía Viên Phi Hồng.
- Kết Đan lão tổ đột kích...
Trong tay Viên Phi Hồng tràn đầy mồ hôi lạnh, chỉ có hắn mới hiểu được sự khủng bố của Kết Đan lão tổ, căn bản không phải Trúc Cơ có thể ngăn cản!
Nếu không phải trên Long Ngư Đảo còn có đại trận cấp ba, hắn cũng sẽ tuyệt vọng chờ chết...
- Đảo chủ...
Ánh mắt Thái Thúc Hồng lạnh lùng nhìn về phía những tán tu kia:
- Long Ngư Đảo không tệ với các ngươi, nếu tối nay các ngươi dám làm loạn, lập tức giết không tha!
Dưới đột kích của Kết Đan lão tổ, làm không tốt sẽ có tán tu muốn bỏ gian tà theo chính nghĩa.
Cũng may tu tiên giới cuối cùng thực lực vi tôn.
Chỉ cần ba vị Trúc Cơ chống đỡ được, nhất thời sẽ không náo ra loạn lớn gì, đương nhiên, đây là điều kiện tiên quyết khi đại trận hộ đảo còn.
Nếu không đơn giản chính là tan đàn xẻ nghé...
Biên giới Long Ngư Đảo, sắc mặt Phương Tịch âm trầm như nước, bỗng nhiên kết pháp quyết, vô số sương vụ màu đen vọt tới bao phủ thân hình.
- Vùng vẫy giãy chết!
Sau người Du Côn bay ra một đạo phù triện cấp ba, khí tức kinh khủng!
Phù triện này bộc phát ra ánh sáng màu bạc mãnh liệt, những nơi đi qua, hư không không ngừng vặn vẹo, chính là một tấm Phá Cấm Phù cấp ba!
Phá Cấm Phù cấp ba không có bao nhiêu hiệu quả với trận pháp cấp ba, nhưng lúc này lại muốn mạng.
Rầm rầm!
Phù triện rơi vào trên đại trận, vô số ngân quang bộc phát đảo loạn hắc vụ, hiện ra thân ảnh Phương Tịch chạy trốn cùng với cảnh tượng của Long Ngư Đảo.
Grào grào!
Trong tiếng long ngâm, Du Côn hóa thành ánh lửa, tốc độ kinh người không gì sánh được đuổi theo Phương Tịch.
Vút!
Người này vào trận pháp, thần sắc lại đại biến, sáu con Hỏa Long gào thét phun ra mảng lớn mảng lớn hỏa diễm.
Từng đoàn từng đoàn khói đen che phủ, trực tiếp khép kín thông đạo mà Phá Cấm Phù cấp ba đánh ra, mặc cho hỏa diễm thiêu đốt cũng không làm nên chuyện gì.
- Cái gì?
Trên mặt Du Côn lần đầu hiện ra vẻ kinh sợ.
Răng rắc!
Răng rắc!
Trong hư không xung quanh hắn, cảnh tượng Long Ngư Đảo thậm chí Phương Tịch trốn chạy... Đều giống như thủy nguyệt kính hoa vỡ nát, hiện ra một mảnh không gian màu đỏ thẫm.
Giữa không gian có một gốc đại thụ vững vàng thô to không gì sánh được, tán cây che khuất bầu trời.
Phương Tịch đang đứng dưới tàng cây, tay cầm một thanh linh kiếm màu xanh, xung quanh đứng một vòng khôi lỗi cấp hai, không ít đều là hình thái yêu thú.
Nhưng trong đó còn có mấy thân ảnh hình người.
Đặc biệt là một người ở giữa tóc hoa râm, đầu rất lớn, tay cầm một trận kỳ to lớn đang không ngừng huy vũ.
Một cỗ pháp lực Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong không ngừng tuôn ra trên thân thể người này...
Một màn này khiến cho khóe mắt Du Côn hơi co lại:
- Lăng lão ma? Còn có yêu thụ này... Rốt cuộc đây là nơi nào? Tại sao trận pháp của ngươi không bị Phong Linh Thung ảnh hưởng? Không thế nào... Trận pháp ngươi sử dụng căn bản không phải linh khí!
Yêu Ma Thụ hình thành Ma Vực vốn không quá cần linh khí...
Trong lòng Phương Tịch oán thầm, trên tay không ngừng bố trí:
- Bớt nhiều lời, ta có hai trận muốn xin tiền bối chỉ giáo!
Vù vù!
Dưới sự thao túng của hắn, Cửu U Huyền Mộc Đại Trận oanh minh, từng cột sáng đen kịt không ngừng đập xuống.
Trong hư không, duỗi ra lượng lớn xiềng xích đen kịt, giống như xúc tu lan tràn về phía Du Côn.
Grào grào!
Da mặt Du Côn khe cau lại, há mồm phun ra một đạo ánh sáng màu đỏ thắm, trong đó hiện ra một nửa tiểu tráo trong suốt. Trên đó có liệt diễm vàng sáng bốc lên chính là Tam Dương Chân Hỏa đại danh đỉnh đỉnh ở tu tiên giới!
Đây là pháp bảo cấp ba, Tam Dương Chân Hỏa Tráo!
Tráo này phủ kín hắn, cột sáng đen kịt ở bốn phía đập xuống lại bị ngăn cản, những xiềng xích đen kịt kia thì bị Tam Dương Chân Hỏa đốt cháy hầu như không còn.
Dù như vậy, linh văn trên linh tráo này cũng không ngừng lấp lóe, khiến cho Du Côn hơi biến sắc:
- Trận này quả nhiên không chịu ảnh hưởng hay suy yếu... Thậm chí uy lực có thể so với trận pháp cấp ba trung phẩm...
- Ù ù!
Đáng tiếc, người này chưa kịp kinh ngạc quá lâu thì thấy khôi lỗi đối diện bố trí xong chiến trận.
Từng khôi lỗi mở miệng to như chậu máu, phun ra trận kỳ hoặc trận bàn, lượng lớn pháp lực quán chú vào trong đó.
Từng đạo hào quang tối tăm mờ mịt hiển hiện, hợp thành một hư ảnh Thiên Lang màu bạc thần tuấn không gì sánh được, đang ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm thét.
Trong trận pháp dường như cũng có một ánh trăng sáng tỏ rơi xuống, khiến cho pháp lực của hư ảnh Thiên Lang một đường kéo lên đạt tới cấp ba!
Thiên Lang Chiến Trận!