Một đạo đại thủ màu đen bay ra, nắm ngọc phù trong tay rơi ở trước mặt Phương Tịch.
- Vật này...
Hắn thở dài một tiếng, đổi thành thần thức truyền âm:
- Các hạ cũng là người trong Thiên Minh?
- Đúng vậy... Ta đã sớm nghe Thanh Dương thượng nhân đề cập qua quan hệ của Vân Kiệt Tử với Thiên Minh ta. Hôm nay vẫn xin giúp chuyện này, cùng tru sát Bích lão quỷ ở đây.
Vi sư đệ truyền âm nói.
Lời vừa nói ra, thần sắc Bích lão quỷ đột biến.
Mà Phương Tịch cũng sầm mặt, đối phương cố ý không dùng thần thức truyền âm mà là tuyên bố, không phải muốn bức bách mình nghe theo sao?
- Đạo hữu cần phải biết... Nếu như người này chết ở vị trí mấy chục dặm bên ngoài Huyền Băng Cung, bản nhân phiền phức lớn rồi.
Hắn nghĩ như vậy, ngữ khí không khách khí.
- Vân Kiệt Tử đạo hữu, muốn làm đại sự làm sao còn có thể lo trước lo sau như vậy?
Vi sư đệ bất đắc dĩ.
Mà Phương Tịch trầm mặc không nói, bỗng nhiên vẫy tay một cái.
Mây đen quay cuồng, một cự trảo bạch cốt xuất hiện trong hư không!
Ánh lửa lóe lên!
Một đạo truyền âm phù bị bắt lại, trong khoảnh khắc hóa thành tro tàn.
Thấy thế, thần sắc Bích lão quỷ trở nên vô cùng khó coi.
- Bích Vân Tử đạo hữu cũng không cần phí sức, tiến vào đại trận Vạn Quỷ của ta rồi thì không có khả năng liên lạc với bên ngoài đâu...
Phương Tịch mặt không thay đổi nói.
Vi sư đệ nhìn chăm chú lên cự trảo bạch cốt kia, sắc mặt ngưng trọng:
- Quỷ Vương Kết Đan trung kỳ?
Rầm rầm!
Bạch cốt thu nhỏ, hóa nhập một nam tử tuấn tú áo xanh.
Tướng mạo tuấn mỹ nhưng thần sắc đờ đẫn, thân thể có chút hư ảo tản ra pháp lực ba động Kết Đan trung kỳ.
Mà lúc này, đột nhiên xảy ra dị biến!
Từng tia sáng màu hồng phấn hiện ra, quấn chặt độn quang của Vi sư đệ, không chút khách khí bắt đầu luyện hóa.
Vi sư đệ giật mình, bỗng nhiên bấm niệm pháp quyết.
Một viên hạt châu huyết hồng xuất hiện trước người hắn, tiếp theo cả người hóa thành một đạo kiếm quang màu vàng hung hăng chém xuống. Chém ra đạo tia sáng màu phấn hồng, rơi vào người vị thiếu niên tuấn lãng mày kiếm mắt sáng cách đó không xa.
Ở chỗ cũ, một con Quỷ Vương diện mục bình thường nhưng toàn thân quỷ khí quanh quẩn, móng tay đỏ rực, bắt lấy một viên hạt châu đỏ ngòm.
- Đây là... Dịch Hình Châu?
Đôi mắt Bích lão quỷ trừng lớn, nhìn qua thiếu niên:
- Ngươi không phải Huyết Tích Lão Ma... Ngươi là hạt giống Nguyên Anh của Thái Hư Tông Khương Quốc, Vi Ứng Phàm!
Dù sao cũng là chân nhân Kết Đan, trong khoảnh khắc này hắn hiểu rõ rất nhiều chuyện:
- Thì ra không phải Hỗn Nguyên Tông châm ngòi mà là thế lực Khương Quốc nhúng tay vào, muốn Thanh Diệp thương hội cùng Xích Huyết Giáo nội đấu... Các ngươi tính toán thật sâu!
Vi Ứng Phàm lại chưa trả lời, ngược lại nhìn chằm chằm Phương Tịch, trên mặt lộ ra một tia sát cơ:
- Các hạ như vậy là có ý gì?
- Ta nghĩ... Được để mắt tới như vậy, Huyền Băng Cung không cách nào ở lại nữa.
Phương Tịch thở dài một tiếng:
- Dứt khoát hôm nay bức hai người các ngươi giữ lại nơi đây, nói không chừng còn có thể đền bù một phen tổn thất...
- Giữ ta lại?
Trên mặt Vi Ứng Phàm nở nụ cười lạnh:
- Các hạ thật can đảm... Bản nhân ngược lại muốn nhìn xem ngươi định giữ ta lại như thế nào?
Hắn vỗ đan điền, một tia sáng tối tăm mờ mịt xuất hiện, ở giữa không trung hiển hóa ra một kiện pháp bảo, chính là một tòa tiểu tháp màu xám.
- Thái Hư Tháp!
Bích Vân Tử la thất thanh, dường như bảo vật này có đại danh đỉnh đỉnh.
Phương Tịch hừ lạnh một tiếng, hai đại Quỷ Vương một nam một nữ kia lập tức liên thủ, phun ra một đoàn quỷ hỏa màu xanh, hóa thành vô số hỏa xà, hỏa điểu... Vây công nhào về phía Vi Ứng Phàm.
Ong ong!
Tiểu tháp màu xám nổ tung, rơi xuống một chùm sáng, bị Quỷ hỏa màu xanh liên tục thiêu đốt.
- Hai con Quỷ Vương phối hợp vậy mà có thể chiến đấu với tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, đây chính là thực lực của ngươi sao?
Vi Ứng Phàm hừ lạnh một tiếng, trên tay hiện ra hai viên ngọc phù màu vàng.
Trên Ngọc phù này, đường vân lóng lánh, mang theo khí thế dương cương cường đại không thể coi thường.
Xoẹt xẹt!
Hai tấm ngọc phù bay ra, trong đại trận Vạn Quỷ bỗng nhiên có thêm hai mặt trời nhỏ màu vàng.
Chân hỏa kinh khủng bạo tạc, Bích Vân Tử giật mình.
Hắn nhìn thấy Quỷ Vương Âm Dương trước mặt mọc ra sừng trâu đen kịt.
Hỏa diễm màu vàng kinh khủng chỉ lưu lại từng vết thương thế nhàn nhạt trên người hắn nhưng cũng đang được nhanh chóng chữa trị.
Mà lúc này Vi Ứng Phàm lóe lên, đi vào biên giới quỷ vân, trong tay một viên Phá Cấm Phù cấp ba hung hăng nện trong mây đen.
Vô số ngân quang chợt hiện, quấy mây đen mở ra một thông đạo.
Chỉ là...
Mặc cho mây đen quay cuồng, đại trận Vạn Quỷ cuối cùng vẫn không bị phá vỡ...
Mặc dù ngân quang lấp lóe, lượng lớn quỷ vật kêu thảm hôi phi yên diệt nhưng ngay lúc đó lại có càng nhiều âm hồn đập ra, lít nha lít nhít... Cùng ngân quang đồng quy vu tận.
Vi Ứng Phàm nhìn thấy một màn này, sắc mặt biến hóa.