Sau một khắc, Quỷ Vương Âm Dương hiện lên phía sau hắn, móng tay sắc bén trực tiếp vồ xuống.
Ong ong!
Thời khắc mấu chốt, Thái Hư Tháp nổ tung một tiếng, tản ra một lớp bụi mờ mịt giống như một chiếc lồng sáng, bảo vệ Vi Ứng Phàm ở bên trong.
Vèo vèo!
Vi Ứng Phàm cắn răng, hai phi kiếm màu vàng óng bay rra chỉ để một thanh linh kiếm bản mệnh hộ thể cuối cùng, liên tục gảy mười ngón tay. Từng đạo kiếm khí màu vàng bay ra cùng Quỷ Vương Âm Dương ác đấu.
- Người này... Tu vi cũng tốt.
Phương Tịch đứng chắp tay, quan sát trận đấu pháp này, nhàn nhạt cho ra một đánh giá.
- Quỷ Vương Âm Dương liên thủ có thể chiến đấu với Kết Đan hậu kỳ, người này vậy mà có thể chống đỡ... Mặc dù còn chưa đột phá nhưng tu vi cũng đến Kết Đan trung kỳ đỉnh phong ... Đồng thời pháp thuật tinh diệu, pháp bảo bản mệnh cũng là cấp ba, còn có Thái Hư Tháp phòng ngự, cũng không tệ.
- Đáng tiếc... Ngươi đã xuất toàn lực mà ta còn chưa xuất lực đâu.
Bất luận là Vạn Hồn Phiên hay là một con Quỷ Vương Kết Đan hậu kỳ, hay là uy năng của đại trận Vạn Quỷ, Phương Tịch cũng còn chưa triệt để thi triển.
Lại càng không cần phải nói, tu vi Kết Đan hậu kỳ phát ra Ất Mộc Thần Quang đã có thể thắng được rất nhiều pháp bảo của tu sĩ Kết Đan.
Bởi vậy, Phương Tịch căn bản không vội, chỉ dùng đại trận phong tỏa bốn phía, sau đó diễn luyện một chút xíu pháp lực làm cho người này hao mòn tiện thể cũng biến hóa đại trận Vạn Quỷ.
- Grào grào!
Sau một lát, Huyền Hỏa Ma Cương gào thét một tiếng, song quyền xuất hiện, đập ầm ầm trên cự kiếm.
Cự kiếm màu vàng lập tức hiện ra từng đạo vết rách, cuối cùng rên rỉ một tiếng, hóa thành ba thanh tiểu kiếm màu vàng kim. Một đường bay trở về quanh người Vi Ứng Phàm, bị hắn hút vào trong cơ thể, sắc mặt hơi trắng. Rõ ràng pháp bảo bản mệnh này cũng bị ảnh hưởng.
Ngược lại một Kiếm Trận Tam Tài khác gắt gao bị giam ở trong đó, còn có dáng vẻ chiếm thế thượng phong.
Mà Vi Ứng Phàm đại chiến với Quỷ Vương Âm Dương, đỡ trái hở phải, cảm thấy pháp lực của bản thân dường như kiệt quệ hơn phân nửa, sắc mặt âm trầm:
- Vân Kiệt Tử, bản nhân nhớ kỹ ngươi, chờ ta đột phá Kết Đan hậu kỳ... Không... Nguyên Anh, chắc chắn sẽ đến giết ngươi!
Hắn bỗng nhiên bấm niệm pháp quyết, triệu hồi tất cả phi kiếm màu vàng óng quấn quanh chính mình.
Thái Hư Tháp nổ tung một tiếng, một lồng ánh sáng màu xám càng lớn càng dày xuất hiện, bảo vệ hắn bên trong. Mặc dù Quỷ Vương Âm Dương cùng Huyền Hỏa Ma Cương điên cuồng công kích cũng có thể chèo chống.
Cơ hội tốt này, Vi Ứng Phàm cắn răng, từ trong vòng tay trữ vật lấy ra một viên ngọc phù.
Ngọc phù này tạo hình phong cách cổ xưa dường như được trải qua tuế nguyệt luân chuyển.
Trong bốn góc ngọc phù trải rộng lít nha lít nhít phù văn, chính giữa lại có triện văn màu bạc giống như chim muông vỗ cánh muốn bay!
- Ừm?
Thần thức Phương Tịch cường đại vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của địch nhân trong trong chiến, trường đương nhiên đã sớm chú ý tới điểm này.
- Trận pháp cấp ba có thể phong cấm hư không... Người này lại lấy ra Phù Lục chứng tỏ ít nhất có thể đột phá trận pháp thậm chí khiến ta trọng thương... Chẳng lẽ là Phù Lục cấp bốn?
- Cũng đúng, trên người hạt giống Nguyên Anh làm sao hai kiện pháp bảo bảo mệnh được chứ?
- Mặc dù đa số là để bảo mệnh, nhưng cũng không thể không phòng...
Phương Tịch lập tức thi triển một đạo Phù Lục, lưu lại một huyễn tưởng sinh động như thật tại chỗ, bản thân thì biến mất tiến vào trong đại trận Vạn Quỷ.
Chỉ cần đại trận cấp ba không bị phá, Trận Pháp Sư rất khó bị thương!
Sau một khắc, chỉ thấy Vi Ứng Phàm cắn chót lưỡi, một ngụm tinh huyết bản mệnh phun trên ngọc phù, vậy mà không tiếc hao tổn nguyên khí bản mệnh bắt đầu thôi động phù này!
Ngọc phù bay lên, một viên triện văn màu bạc bên trong hiện ra vô số tia sáng, vậy mà thật sự có thể xé rách không gian!
- Vậy mà có thể đột phá phong tỏa hư không đại trận cấp ba...
Con ngươi Phương Tịch co rụt lại, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đưa tay ném ra.
Một viên ngọc phù cũng bị tế ra, chính là Ngọc phù hư không không trọn vẹn!
Tấm ngọc phù này rơi vào tia sáng màu xám, lúc này vỡ vụn, một cỗ lực lượng hư không bộc phát...
Tiếp theo... Dường như nhiễu loạn cổ phù vận chuyển, lực lượng hư không hoàn toàn bị đảo loạn, vô số tia sáng màu bạc lao ra bốn phía...
Phương Tịch thấy thế, liên tục thao túng Huyền Hỏa Ma Cương.
- Hư không vặn vẹo... Pháp bảo rơi vào trong đó, làm không tốt sẽ trực tiếp bị tổn hại...
- Thánh Tử thi triển ngọc phù đại khái là muốn thuấn di bảo mệnh... Mà ta thi triển ngọc phù không trọn vẹn, mặc dù không có tác dụng gì nhưng lực lượng hư không của mình bị đảo loạn, hình thành loạn lưu... Nếu như Vi Ứng Phàm còn dám đi vào, ta thật bội phục hắn.
...
- Đáng chết!
Quả nhiên, nhìn thấy đường hầm dường như không biến thành hư không vặn vẹo, Vi Ứng Phàm mang theo vẻ đắc ý, nhưng nháy mắt trên mặt lộ ra vẻ cứng ngắc sợ hãi:
- Đây là Phù Lục gì mà có thể ngăn cản Đại Na Di Phù của cổ tu?