- Cấm Không Phù, bản nhân tự sáng tạo!
Phương Tịch cười ha ha một tiếng, một đạo pháp quyết đánh vào trong Vạn Hồn Phiên.
Ô ô!
Bốn phía, ngàn vạn sinh hồn gào thét, một con Quỷ Vương kinh khủng xuất hiện, pháp lực ba động tản ra làm cho Vi Ứng Phàm mặt xám như tro:
- Kết Đan hậu kỳ... Lại là một Kết Đan.
Nhưng đã quá muộn.
Phương Tịch lay động Vạn Hồn Phiên chung quy là vận dụng lực lượng của trận pháp.
Vèo vèo!
Từng tia sáng màu xám rơi xuống, giam Vi Ứng Phàm ở trong đó cùng với từng đạo xiềng xích đen kịt giống như từng Cương Thiết Trường Long quấn quanh Vi Ứng Phàm!
Bốp!
Thái Hư Tháp chèo chống mấy làn sóng công kích rên rỉ một tiếng, vậy mà trực tiếp vỡ ra!
Sắc mặt Vi Ứng Phàm đột biến, muốn tìm kiếm thân ảnh Phương Tịch lại bất đắc dĩ phát hiện bốn phương tám hướng đều là sinh hồn, nào còn có bóng dáng của Phương Tịch?
Huyền Hỏa Ma Cương gào thét một tiếng, thiết quyền trùng điệp đánh trên bảo quang hộ thể của Vi Ứng Phàm khiến cho bảo vật này lung lay sắp đổ...
Một tia sáng màu trắng từ trong Huyền Băng Cung bay ra, mang theo khí tức lạnh lẽo, chính là Phượng Băng Tiên.
Nàng ngưng thần ngóng nhìn từng tầng quỷ vân cách đó không xa, trên mặt lộ vẻ rung động.
Bây giờ toàn bộ Huyền Băng Cung cũng chỉ có nàng luyện hóa ngoại đan dám ra đây quan chiến.
Một lát sau.
Vô số quỷ vụ tiêu tán, Bạch Cốt Phiên giống như cá voi hút nước hấp thu hết, hiện ra bầu trời vạn dặm không mây.
Phương Tịch hóa thân Vân Kiệt Tử đứng chắp tay, cầm Vạn Hồn Phiên trong tay không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Thái thượng trưởng lão... Vừa rồi là?
Phượng Băng Tiên cũng không phải tu sĩ Kết Đan, cảm ứng cũng không nhạy cảm lắm. Chỉ có thể phát giác có đại chiến Kết Đan nhưng đối với thân phận người tới, hoàn toàn không biết gì cả.
- Hai tu sĩ Kết Đan tới, đã bị ta tiện tay đuổi đi...
Phương Tịch khoát khoát tay, thần sắc trở nên nghiêm túc:
- Nhưng mà vấn đề này có chút phiền phức... Bản tọa chuẩn bị ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió, nếu có người đến hỏi ngươi thì trực tiếp nói thật, rõ chưa.
Không đợi Phượng Băng Tiên trả lời, Phương Tịch đã rơi vào Tiểu Hàn Động, thu thập đồ vật của mình vào Sơn Hải Châu.
Tùy ý ban thưởng một vài thứ cho các thị nữ Khương Linh vội vàng chạy tới, hắn hóa thành một đạo ma quang đen kịt trùng thiên đi xa... Tia sáng đen kịt lấp lóe mấy lần ở chân trời rồi hoàn toàn biến mất không thấy, chỉ để lại một đám nữ tu Huyền Băng Cung hai mặt nhìn nhau.
Phi hành phía nam một khoảng thời gian, Phương Tịch đưa tay phải ra xé mặt nạ trên mặt.
Một tấm mặt nạ da người nháy mắt bị bóc rơi xuống.
Hắn khẽ cười một tiếng, Ất Mộc Thần Quang vờn quanh thân hóa thành một đạo độn quang màu xanh biếc, lượn quanh một vòng tròn lớn bay về phương bắc.
Vừa bay vừa sờ lên trữ vật giới chỉ trên tay.
- Đệ tử Nguyên Anh Thái Hư Tông kém xa tít tắp Thánh Tử mập.
- Càng mấu chốt là sưu hồn cũng không có được tin tức tốt.
Nghĩ đến trước đó xử lý Vi Ứng Phàm rồi thu thập được tình báo, sắc mặt Phương Tịch có chút âm trầm.
- Trước đó Thanh Dương thượng nhân nói dối... Mặc dù trong Thái Hư Tông có điển tịch Ma Môn , cũng hoàn toàn đề cập Oán Hồn Dẫn cùng phương pháp phân biệt lại không có pháp môn giải chú, lão tử này dám gạt ta.
- Không đúng, dường như ta cũng chưa từng góp sức cho Thiên Minh... Còn hao tốn không ít lông cừu, không tính là thiệt thòi.
- Ngược lại trong trí nhớ người này có ký ức liên quan tới công pháp thần thông của Thái Hư Tông, bị thần niệm cấm chế phong ấn...
- Đồ vật ta có thể có được cũng không nhiều...
Pháp bảo trên người hạt giống Nguyên Anh của Thái Hư Tông, Thái Hư Tháp đã tàn phế, chỉ có chín thanh phi kiếm bản mệnh còn có thể đập vào mắt.
Nhưng pháp bảo bản mệnh của tu sĩ mặc dù có thể luyện hóa sau khi tu sĩ bỏ mình nhưng cũng không còn cách nào tế luyện đến tâm ý hợp, phát huy toàn bộ uy năng.
Phương Tịch suy đoán cũng là vì sử dụng quá độ, uy lực thậm chí còn kém hơn Độc Long Trảo!
- Ngược lại vật này... Có chút thú vị.
Trong tay hắn cầm vòng tay trữ vật của Vi Ứng Phàm, pháp lực xông vào trong đó tuỳ tiện tế luyện.
Thần thức tiến vào bên trong, Phương Tịch bỏ qua linh thạch cùng linh vật, trong tay trực tiếp hiện ra mấy viên ngọc giản.
- Có hai phương pháp luyện chế ngọc phù hoàn toàn mới, thật không tệ...
- Ngoài ra, còn có vật này.
Trong tay Phương Tịch vuốt vuốt một tấm ngọc giản đen kịt, trên mặt lộ vẻ do dự.
Viên ngọc giản đen kịt này xuất phát từ cổ lão Ma Môn, có được mật chú Oán Hồn Dẫn.
Dựa theo ký ức của Vi Ứng Phàm, hẳn là sau khi Ma Môn suy yếu bị Thái Hư Tông diệt môn, sau đó giành được chiến lợi phẩm.
Đáng tiếc sau thời gian dài dằng dặc Thái Hư Tông suy yếu trong Khương Quốc, ma trướng đạo tiêu!
- Oán Hồn Dẫn... Không chỉ là mật chú của Ma Đạo, mặc dù có chút cơ sở pháp thuật Ma Đạo, đệ tử Ma Đạo trong Tàn Phiến thế giới cũng sử dụng không ít pháp thuật giống y hệt như vậy...