- Như vậy xem ra, hai giới này quả nhiên đều là tiểu giới dưới Địa Tiên Giới, có lẽ đều được đại năng từng tới thượng giới truyền pháp... Bởi vậy rất nhiều tên công pháp cùng bí thuật, linh dược, vật phẩm hoàn toàn tương tự là chuyện rất bình thường.
Phương Tịch suy nghĩ một phen, thần thức lại tiến vào trong ngọc giản đen kịt.
Một pháp quyết cực kỳ tinh diệu lập tức hiện lên trước mắt hắn, đáng tiếc chỉ là phiên bản không trọn vẹn.
Mà có rất nhiều chỗ trống không được Vi Ứng Phàm đánh dấu.
Nhìn ra được, vị hạt giống Nguyên Anh của Thái Hư Tông quả thực hao phí rất nhiều tâm huyết đối với vật này.
Căn cứ vào ký ức của đối phương, Phương Tịch biết được sở dĩ Vi Ứng Phàm gần hai trăm tuổi đã là Kết Đan trung kỳ đỉnh phong. Thẹn với tư chất Thiên phẩm linh căn, trừ gặp được bình cảnh Kết Đan hậu kỳ cũng hao phí lượng lớn thời gian tinh lực, đầu nhập vào công pháp không trọn vẹn này.
- Thái Bạch Kiếm Quyết?
Phương Tịch lẩm bẩm, nói ra tên của đạo pháp quyết này.
Môn công pháp này rõ ràng là một pháp môn căn cơ của kiếm tu Thượng Cổ!
Một khi luyện thành, có lẽ có thể tái hiện uy năng Nhất kiếm phá vạn pháp của kiếm tu Thượng Cổ!
Về phần vì sao được ghi chép trong ngọc giản này?
- Thái Bạch Kiếm Quyết vận mệnh long đong, Thái Hư Tông không chỉ công diệt Ma Môn cổ lão làm chiến lợi phẩm... Đồng thời môn kiếm quyết này cũng là trước đó Ma Môn cướp bóc đoạt được... Đến khi bị diệt môn, trưởng lão Ma Môn hủy diệt rất nhiều điển tịch, bởi vậy không trọn vẹn.
Đáng tiếc... Ta cũng không phải Kim linh căn càng không phải là kiếm tu.
- Thái Bạch Kiếm quyết này, đối với ta thật sự không có tác dụng gì...
- Mặc dù, người này đã bù đắp non nửa sự không trọn vẹn, cũng có mạch suy nghĩ... Nếu ta thôi diễn lĩnh hội Cửu Nhãn Bồ Đề Tử, có lẽ thật sự có thể tái hiện phong thái của Kiếm tu Thượng Cổ...
Phương Tịch bĩu môi, trực tiếp thu hồi ngọc giản.
Kiếm tu Thượng Cổ coi trọng tâm tính kiên quyết, thẳng tiến không lùi.
Mặc dù chiến lực cường hoành nhưng phong cách này không xứng với hắn lắm... Bằng không, Phương Tịch cũng không để ý đùa nghịch kiếm một chút.
Dù sao vấn đề tư chất linh căn thông qua đoạt xá là có đường giải quyết.
Hắn chưa tới Nguyên Anh, không cách nào xuất khiếu mà đoạt xá nhưng Thân Ngoại Hóa Thân luyện thành Thiên Ma Xá Lợi, hoàn toàn có thể đoạt xá ba lần!
Ví dụ như để Thân Ngoại Hóa Thân đoạt xá Vi Ứng Phàm, Phương Tịch lập tức trở thành thiên tài tuyệt thế linh căn Thiên phẩm!
- Hiazzz… Ngay cả lão quái Nguyên Anh cũng có khả năng đoạt xá, dù trước đó tư chất không tốt thì sau khi đoạt xá, chỉ sợ cũng là thiên tài tuyệt thế...
- So sánh với ta mà nói, tư chất tăng trưởng chậm rãi như trồng cây...
Phương Tịch chua xót cho bản thân.
- Bây giờ lại đắc tội Thái Hư Tông, ngay cả Huyền Băng Cung cũng không dám ở lại...
Hắn khống chế Ất Mộc Thần Quang, ở trên bầu trời lưu lại từng đạo huyễn ảnh.
Không lâu sau ra khỏi Băng Xuyên Địa, nhìn thấy phía dưới từng dãy núi xanh đậm, một mảnh chim hót hoa nở.
Phương Tịch liên tiếp đi đường, cuối cùng cũng đi đến một nơi.
Ầm ầm!
Hắn cong ngón tay búng ra, một đạo Ất Mộc Thần Quang bay ra hóa thành Ất Mộc Thần Kiếm.
Kiếm này tản ra uy thế đã vượt qua pháp bảo bình thường, ầm vang rơi xuống đất.
Ầm ầm! Đại địa run rẩy, nứt ra...
Hiện ra một địa cung trống rỗng.
Phương Tịch đáp xuống đất, Ất Mộc Thần Quang Tráo vờn quanh thân, từng tấc từng tấc thần thức đảo qua địa cung:
- Đi rồi... Đồng thời xử lý rất sạch sẽ.
- Xem ra, Vi Ứng Phàm hẳn là có một loại vật phẩm như mệnh bài, sau khi Thanh Dương thượng nhân biết hắn bỏ mình, lập tức quyết định chuyển di? Nếu đã như vậy, những nơi khắc trong trí nhớ cũng không cần đi nữa...
Hắn thở dài một tiếng.
Bản thân một đường đuổi sát chỉ vì chênh lệch thời gian, trước khi tin tức Vi Ứng Phàm vẫn lạc truyền ra tẩy sạch mấy cứ điểm bí ẩn của Thiên Minh.
Nhưng không ngờ thế mà vồ hụt.
Phương Tịch cũng không dám tiếp tục tìm kiếm, dù sao đêm dài lắm mộng, đợi đến thời gian dư dả lại thăm dò một phen, nếu vội vàng gấp gáp chỉ sợ đây là bẫy rập!
- Thôi xem như ta may mắn...
Hắn thở dài, tay áo phất một cái.
Trong nháy mắt, một tia sáng màu xanh đại phóng mà bản địa đã không có bóng dáng của Phương Tịch nữa...
Tinh Nguyệt phường thị.
Lão điếm Tiết gia.
Ôn Lam cầm một cái gương nhỏ trong tay nhìn thấy vẻ già nua của mình, đếm tóc trắng, trong lòng cảm thấy vô cùng bi thương.
Năm đó Trúc Cơ thất bại, bây giờ vẫn là tu sĩ Luyện Khí.
Vẫn luôn trông coi cửa hàng này, chỉ sợ là kết cục cuối cùng.
Đúng lúc này, dư quang khóe mắt nàng khẽ nhúc nhích, nhìn thấy một tu sĩ Trúc Cơ nhanh chân đi vào trong tiệm.
- Vị khách nhân này... Không biết cần tin tình báo nào? Ở trong Tinh Nguyệt phường thị, lão thân không phải khoe khoang nhưng lão điếm Tiết gia, tuyệt đối là số một.
Ôn Lam cung kính khách khí nói.