Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 620 - Chương 782 - Thái Bạch 3

Chương 782 - Thái Bạch 3
Chương 782 - Thái Bạch 3

- Nữ nhân này... Mặc dù già đi không ít nhưng thái độ cũng khá tốt, hẳn là bị xã hội đánh cho tả tơi rồi?

Phương Tịch gật gật đầu thản nhiên nói:

- Không phải mua sắm mà là bán... Liên quan tới chân tướng Thanh Diệp thương hội gần nhất đối địch với Xích Huyết Giáo, không biết quý phường có hứng thú hay không?

Hắn có ký ức của Vi Ứng Phàm, đối với bố cục của Thái Hư Tông ở Nguyên Quốc lại vô cùng rõ ràng. Đương nhiên biết rõ tình báo trong cửa hàng ở Tinh Nguyệt phường thị cũng không phải thuộc về Thiên Minh, ngược lại thế lực sau lưng của hàng này còn đối nghịch với Thiên Minh.

- Đương nhiên nhận, xin tiền bối chờ một lát.

Đôi mắt Ôn Lam trừng lớn, loại tình báo này nàng cả đời cũng chưa từng thấy qua.

- Ngươi cũng không cần đi gọi người, bản nhân sẽ không chờ tình báo ở đây, một tay giao linh thạch một tay giao hàng!

Phương Tịch xuất ra một viên ngọc giản:

- Ta đếm ba tiếng, nếu ngươi không đáp ứng vậy cũng chỉ có thể rời đi...

- Lão thân đáp ứng.

Ôn Lam lập tức gật đầu, đáp ứng lại hỏi:

- Chỉ là không biết... Nên nghiệm chứng tin tức thật giả như thế nào?

- Ngươi xem qua đương nhiên sẽ biết được, nếu có thể xác nhận tin tức không sai chỉ sợ ngươi cũng không mua nổi...

Phương Tịch mỉm cười.

Cuối cùng, trải qua nhiều lần đàm phán bỏ ra tất cả linh thạch cùng linh vật tích trữ trong cửa hàng, Ôn Lam cuối cùng cũng cầm lấy ngọc giản, tiếp theo biểu lộ kịch liệt biến hóa:

- Lại là cấu trúc tổ chức của Thiên Minh Thái Hư Tông? Bố cục đầy đủ cùng địa đồ, danh sách... Chỉ cần tìm một chút, tất nhiên có thể có dấu vết để lại, hoàn toàn không cần nghiệm chứng, tiền bối...

Nàng lại ngẩng đầu, nào có thể nhìn thấy bóng dáng Phương Tịch?

- Nơi thị phi, không có khả năng ở lâu.

- Bây giờ cũng coi như cho tìm chút phiền phức cho Thái Hư Tông... Để bọn hắn không rảnh lại nhằm vào ta.

Phương Tịch đi ra khỏi Tinh Nguyệt phường thị, thần thức quét qua bay vào giữa không trung.

Chui vào một đóa mây trắng tâm niệm khẽ động, thân hình đột nhiên biến mất không thấy...

Hồng Nhật Giới.

Một thành trì.

Tảng đá xanh lát trên đường phố, người đi đường rộn rộn ràng ràng.

Phương Tịch vẫy tay, gọi một người bán hàng rong bán mứt quả, tiện tay mua một ít mứt quả ngồi trong quán trà.

- Từ khi khổ tu đến nay, cũng không có lúc nào nhàn hạ như vậy.

- Bây giờ ta tung ra một tin tức bạo động làm cho Nguyên Quốc náo loạn một hồi, vừa vặn tránh đầu gió.

Phương Tịch cắn một miếng mứt quả.

Tu vi càng cao thâm, hắn làm việc càng tùy tâm sở dục.

Lúc này, một đạo nhân dắt theo một con lừa cũng tới quán trà nhìn thấy Phương Tịch, lập tức giật mình:

- Vị công tử này, đúng là ngọc thụ lâm phong, khí chất bất phàm...

- Ồ? Ngươi nói xem bất phàm ở chỗ nào, nếu nói hay mời ngươi một bàn thịt rượu, thế nào?

Phương Tịch thấy đạo nhân này khoảng bốn mươi tuổi, mặt mũi tràn đầy tang thương không khỏi cười ha ha một tiếng.

Trà khách còn lại nghe thấy vậy da mặt kéo ra, có người nhát gan đã đứng dậy tính tiền, chuẩn bị rời đi tránh khỏi quán trà này.

Dù sao trong Hồng Nhật Giới, đạo nhân có địa vị cao nhất.

Cho dù đối phương ăn mặc nghèo kiết hủ lậu, là đạo nhân vân du bốn phương cũng không thể khinh thường.

Ai biết có phải là đạo sĩ cố ý dạo chơi hồng trần hay không?

- Được, bần đạo nói về tướng mạo của công tử... Tướng mạo này có thể nói cực quý, lông mày đậm dày, mi cong... Mà nhật nguyệt giác lên, ấn đường hồng quang... Những điều này đều không cần nói, mấu chốt vẫn là khí độ của công tử... Mặc dù bần đạo tu đạo nhiều năm đều cảm giác thua kém...

Đạo nhân trung niên ngồi ngay ngắn trước mặt Phương Tịch, chăm chú nhìn một chút, mới bóp cổ tay thở dài:

- Nếu là ngày thường bần đạo gặp công tử, không thể không tiếp dẫn nhập đạo, đáng tiếc hôm nay thiên hạ đại loạn chư đạo công phạt... Lại không biết là phàm nhân tốt hay là đạo nhân tốt.

- Mặc dù ta chỉ là một kẻ phàm nhân, cũng nghe được đại biến của đại hội Đan Nguyên năm đó, không biết tu đạo giới bây giờ như thế nào?

Phương Tịch để chủ quán đưa lên một ấm trà xanh, vài món điểm tâm đẹp đẽ bày trước mặt đạo nhân trung niên thuận miệng hỏi.

- Thảm, vô cùng thê thảm... Ngũ Tạng Quan, Hoàng Tuyền Quan mất đi chân nhân Kim Đan, liên tiếp diệt môn...

- Bây giờ Đạo Cung một lần nữa xuất thế, do một vị thiếu cung chủ dẫn đầu cùng Bạch Cốt Quan, Vô Tình Quan đánh nhau, song phương có thắng có bại...

- Thiên hạ thập phương đều loạn...

Đạo sĩ trung niên nhấp một ngụm trà lại dùng một ngụm làm bánh bao, lúc này mới thỏa mãn thở dài một tiếng:

- Thì ra còn có đạo quán duy trì, bây giờ không ít thành trì đều hóa thành phế tích, tà sùng hoành hành... Ngoài ra một vài đạo nhân đạo sĩ cũng không biết chừng mừng, thỏa thích huyết tế một thôn, một trấn thậm chí một thành... Hẳn là chúng ta học đạo pháp này chính là vì hãm nhân gian ở Địa Ngục hay sao?

Bình Luận (0)
Comment