Đương nhiên không phải chỉ là bởi vì các ngươi học được công pháp Ma Môn. Nếu đổi thành công pháp chính đạo đường đường chính chính có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.
Trong lòng Phương Tịch bổ sung một câu, trên mặt lại làm ra vẻ kinh ngạc:
- Đạo trưởng có gì chỉ giáo?
- Hắc hắc.
Đạo nhân trung niên ăn uống no đủ, lúc này mới vỗ vỗ bụng nói:
- Bần đạo tới đây, chính là vì giải cứu người dân toàn thành này thoát khỏi một trận đại nạn.
Lời còn chưa dứt, một tầng hắc vụ từ trên đường phố tuôn ra, bỗng nhiên bao phủ cả tòa thành trì.
Từng người từng người người mặc đạo bào đạo sĩ đứng lơ lửng trên không, tản ra uy thế cường đại, trong đôi mắt mang theo vẻ vẻ lạnh nhạt bất nhân.
- Chúng ta chính là Hoàng Tuyền Thất Tử, nhân khẩu Hạp thành cực kỳ thích hợp cho chúng tu luyện pháp lực...
- Đúng vậy, hồn phách có thể giao cho U Minh Pháp ta, nội tạng cầm đi cho dư nghiệt Ngũ Tạng Quan có thể chế Ngũ Tạng Đan.
Một tên đạo sĩ đạo bào màu vàng mập mạp liếm môi một cái:
- Bây giờ đại hội Đan Nguyên không còn... Chúng ta phải tự dựa vào mình thôi.
- A, là đạo sĩ!
- Đạo sĩ lão gia tha mạng, đạo sĩ lão gia tha mạng...
- Phế vật, không nghe thấy sao. Những đạo nhân này muốn huyết tế chúng ta, liều mạng với bọn hắn!
Trong thành trì hoàn toàn đại loạn, các phàm nhân bôn tẩu gào khóc.
Có thể nói, quả thực giống như cảnh tận thế.
- Cái này... Cái này…
Sắc mặt Phương Tịch có chút trắng bệch, nhìn qua bảy đại tu sĩ Trúc Cơ:
- Đạo trưởng cứu ta!
- Yên tâm, lần này bản tọa đến đây chính là muốn cứu người toàn thành này.
Đạo sĩ trung niên vốn còn vui cười thần sắc chuyển thành nghiêm túc:
- Nói thế nào cũng nhận ân tình một bữa cơm nước của ngươi.
Ầm ầm!
Sau một khắc, đạo sĩ trung niên bước ra một bước, đầy trời hiện ra từng đạo huyết ảnh!
Những huyết ảnh này tụ tán không chừng, mờ mịt phi phàm nhưng lại linh động đến cực điểm.
Trước đó đạo sĩ áo bào màu vàng mập mạp vừa định động thủ, chỉ thấy một đạo huyết ảnh đánh tới, không khỏi hét lên một tiếng:
- Không hay rồi.
Chỉ là còn chưa chờ hắn thi triển thuật pháp hoặc là khí cụ phòng ngự đã bị huyết ảnh bổ nhào về phía trước.
Pháp thuật phòng ngự gì đó dưới huyết ảnh quả thực giống như không có gì.
Đạo sĩ mập mạp kêu thảm một tiếng, toàn thân tinh huyết cốt nhục tiêu tan duy chỉ còn lại một tấm da người, lẻ loi trơ trọi phiêu đãng.
- Là Vũ Sĩ chân nhân!
- Đi mau!
Hoàng Tuyền Lục Tử nhìn thấy một màn này, sắc mặt đại biến tự khống chế một đạo độn quang màu vàng đất trốn chạy bốn phương tám hướng.
- Ha ha, bây giờ muốn đi không chê đã quá muộn sao?
Đạo nhân trung niên cười lạnh một tiếng, một đoàn hồng vân hiện lên ở trên không thành trì sau đó hoàn toàn luyện hóa nó... Nương theo y từng tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn, trên khuôn mặt đạo sĩ trung niên lại hiện ra một nụ cười quỷ bí.
Nhưng vào lúc này đột nhiên xảy ra dị biến!
Hai đạo tinh quang từ chân trời phi nhanh tới, một đạo màu sắc đen nhánh, một đạo lại là màu vàng đất.
Độn quang giữa không trung hóa thành hai đoàn quang hà to lớn, hung dữ đụng vào trong hồng vân.
Một loạt tiếng vang như lôi đình cực lớn qua đi, hồng vân cùng hào quang nháy mắt trở nên ảm đạm không ít, hiện ra thân ảnh ba vị Vũ Sĩ chân nhân.
Một người trong đó, Phương Tịch hết sức quen thuộc chính là vị Côn chân nhân kia!
- Lại là các ngươi... Thiếu cung chủ kia nhớ thương bản nhân, cũng thật nhiều năm rồi?
Trung niên nhân phát ra thanh âm thanh thúy như thiếu niên bỗng nhiên bóc ra lớp da mặt, hiện ra một gương mặt trẻ trung hơn rất nhiều, chính là Dư Hóa!
Hắn nhìn về phía da người đạo sĩ Hoàng Tuyền Quan trên tay, lại thở dài một tiếng:
- Nghĩ không ra... Dư nghiệt Hoàng Tuyền Quan cuối cùng vẫn đầu phục Đạo Cung các ngươi.
Năm đó ở đại hội Đan Nguyên, Dư Hóa nắm lấy cơ hội từ trong vết nứt hư không chạy ra ngoài bí cảnh Vạn Hóa vẫn luôn lưu lạc thiên nhai, tu tập đạo pháp.
Tu vi Kim Đan cấp đã đủ để hắn hoành hành dã ngoại, hưởng thọ năm trăm tuổi.
Làm sao... Còn có một Đạo Cung đuổi sát không buông.
Về phần nguyên nhân, Dư Hóa bây giờ cũng hiểu biết chính là viên Vô Biên Huyết Hải Đan trong cơ thể hắn.
Kim Đan thành tựu tương đối gian nan, trừ đại hội Đan Nguyên cũng không có đường tắt tốc thành nào.
Mà cục diện hôm nay thiên hạ hai phe thế lực khai chiến cũng không có khả năng lại tổ chức thịnh sự.
- Ha ha... Dư đạo hữu, ngươi đúng là suy nghĩ khác người, muốn từ Hoàng Tuyền Quan U Minh Pháp tìm ra đạo pháp tiếp theo, đáng tiếc... Kết hợp U Minh Pháp cùng Huyết Bì Pháp Huyết Tuyền Pháp, cuối cùng được xác nhận chính là lối rẽ!
Côn chân nhân cười ha ha nói.
- Cái gì?
Việc này khiến cho Dư Hóa chấn động:
- Sau khi chúng ta đạt đến Kim Đan lại không đường tiến lên?
- Cũng không phải, con đường sau Kim Đan nằm trong tay Thiếu cung chủ, hắn cầu hiền như khát, nhìn thấy đạo hữu tất nhiên sẽ vô cùng thoải mái, dốc túi tương thụ.