Một vị chân nhân Kim Đan khác mở miệng cười, trong lời nói dường như có một loại mê lực mê hoặc nhân tâm.
- Hừ!
Dư Hóa hừ lạnh một tiếng, cả người bỗng nhiên nổ tung hóa thành da máu đầy trời.
Vô số da người phiêu phiêu đãng đãng, chạy trốn tứ phương.
- Đi!
Trong tay Côn chân nhân hiện ra một vật, giống như Họa trục.
Hắn quán chú pháp lực vào trong đó, Họa trục lập tức bay ra lăng không mở ra, hiện ra tràng cảnh trong đó chẳng qua chỉ là Sơn Thủy Đồ bình thường.
Nhưng lúc này, thủy mặc bỗng nhiên sống lại nhảy ra mặt giấy, ngưng tụ thành một tia sáng màu đen, kích xạ về phía da người đang phiêu đãng trên thành trì!
- Cũng may ta mượn Thiếu cung chủ vật này, nếu không nói không chừng sẽ để ngươi chạy thoát.
Côn chân nhân hừ lạnh một tiếng, đại thủ lăng không vồ xuống.
Da người nhanh chóng tràn đầy hóa thành thân ảnh Dư Hóa mặt mũi cười khổ.
Lần này, hắn dường như đã bị buộc đến tuyệt cảnh.
Nhưng mà người này tính tình kiên nhẫn, dù là đến tuyệt cảnh cũng sẽ giãy dụa cầu sống!
Ngay khi Dư Hóa muốn phun ra Kim Đan trong cơ thể để liều mạng một lần thì bên tai hắn bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ:
- Đạo sĩ... Dường như không phải ngươi giải nạn cho thành trì mà là ta giải một nạn cho người nhỉ.
Chỉ gặp người trẻ tuổi khí chất xuất chúng, chẳng biết lúc nào vậy mà đi vào giữa không trung quan sát trận đấu pháp này.
Càng đáng sợ là trước khi hắn mở miệng, tam đại chân nhân Kim Đan cũng không phát giác ra!
- Ngươi...
Dư Hóa cảm thấy người trẻ tuổi tuấn mỹ này có chút quen thuộc, khuôn mặt quý nhân lúc mình nhập đạo mơ hồ hiện lên trong óc.
Mặc dù hai người tướng mạo hoàn toàn khác biệt nhưng loại khẩu khí cùng thần thái này gần như giống nhau như đúc!
- Vị đạo hữu này, chắc chắn muốn nhúng tay vào chuyện của Đạo Cung ta?
Côn chân nhân ngữ khí sâm nhiên.
- Dùng Đạo Cung để dọa ta sợ sao? Nếu Diêm Ma Đạo Chủ vẫn còn, ta có lẽ còn cố kỵ một hai phần, hiện tại ấy à?
Phương Tịch cười nhạo một tiếng, trong tay Vạn Hồn Phiên mở ra.
Quỷ Vương Âm Dương cùng một con Quỷ Vương Kết Đan hậu kỳ đồng thời đập ra, trong ánh mắt tràn ngập điên cuồng cùng tham lam, thẳng tới chỗ hai đại chân nhân Kim Đan.
Trước đó bọn chúng cũng đói đến hung ác, thật vất vả mới nuốt được Bích Vân Tử, lúc này càng thêm khát vọng huyết thực.
Phương Tịch căn bản không quản đại chiến trên trời, dù sao cũng là lấy lớn hiếp nhỏ.
Ngược lại là Dư Hóa, bỗng nhiên cung kính đến cực điểm hành lễ:
- Là ân công sao?
- Không sai, thế mà còn có thể nhận ra ta, xem như tiểu tử ngươi có lương tâm.
Phương Tịch cười ha ha một tiếng, ngồi trở lại quán trà có vài phong vân.
- Ân công độ ta nhập đạo, lại giúp ta thành tựu đạo sĩ, ân tình này Dư Hóa không thể báo đáp...
Dư Hóa lại thi lễ một cái:
- Chỉ là bây giờ mặc dù ta Kim Đan đại thành, trong lòng nghi hoặc lại càng nhiều...
- Cho nên, ngươi muốn leo lên cảnh giới cao hơn nhìn xem?
Phương Tịch lắc đầu:
- Đường đi đi nhầm... Tiên Đạo không phải Ma Đạo. Hãm càng sâu càng khó mà vãn hồi.
- Tiên Đạo, Ma Đạo...
Dư Hóa phúc chí tâm linh, bỗng nhiên đại lễ thăm viếng:
- Vẫn xin ân công truyền thụ cho ta tiên pháp chân truyền!
- Pháp không thể khinh truyền.
Phương Tịch lắc đầu:
- Đồng thời... Nếu muốn tu pháp của ta, cần phế bỏ Kim Đan của ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?
Dư Hóa không khỏi ngơ ngẩn...
Khặc khặc!
Đúng lúc này, ba con Quỷ Vương từ trên trời giáng xuống. rõ ràng vô cùng hài lòng, trong tay còn bưng lấy hai viên Kim Đan.
Nhìn thấy hai viên Kim Đan này, Dư Hóa nheo mắt biết được hai vị Vũ Sĩ chân nhân kia đã thập tử vô sinh.
Phương Tịch thấy thế, nhếch miệng mỉm cười lấy Vạn Hồn Phiên lắc một cái.
Mấy con Quỷ Vương mặc dù nhớ mãi không quên với huyết nhục toàn nhân, nhưng cuối cùng vẫn không cách nào phản kháng phiên chủ này, bị từng đạo quỷ vụ bao trùm chúng, chui vào trong Vạn Hồn Phiên.
Dư Hóa giật mình bừng tỉnh.
Sở học của hắn tuy tốt nhưng so với Côn chân nhân cũng chẳng cao minh đến đâu.
Trước mặt vị này chẳng khác nào gà đất chó sành, không đáng nhắc tới?
Vậy Kim Đan này còn có gì không bỏ được đây?
Vừa nghĩ đến đây, lúc này Dư Hóa vỗ đan điền, một viên Kim Đan tràn đầy tia sáng đỏ tươi quấn quanh nổi lên.
Hắn bưng lấy Kim Đan, lần nữa đại lễ bái:
- Vẫn xin ân công truyền pháp!
Pháp tu Kim Đan cùng tu sĩ Kim Đan khác biệt, mặc dù lấy đi vật này cũng sẽ khiến cho nguyên khí đại thương nhưng cũng chỉ giống như Yêu Thú mất đi nội đan sẽ không chết.
Đối với Vũ Sĩ mà nói đây, đương nhiên là chuyện không thể chịu đựng được.
Nhưng Dư Hóa đạo tâm kiên định, lúc này du lịch tứ phương tầm mắt mở rộng, biết gặp được cơ duyên hiếm có tuyệt không thể sợ đầu sợ đuôi.
- Ha ha...
Phương Tịch vẫy tay một cái, lấy ra Vô Biên Huyết Hải Đan thưởng thức một phen, lại ném vào trong ngực Dư Hóa, mặt mũi hắn tràn đầy ngạc nhiên.
Trên tay hắn sớm đã có một viên Vô Biên Huyết Hải Đan đến từ Vô Bì Quan lại thêm một viên cũng không có tác dụng gì.