Chương 824: Nhục Linh Chi
Lão tổ Ngôn gia xoay người, nhìn tử đệ Ngôn gia.
Lúc này mới phát hiện đi theo phía sau hắn, đều là một đám nữ tử trẻ tuổi.
Thậm chí dung mạo ẩn ẩn tương tự Ngôn Hồng Tụ và Ngôn Doanh.
Rất hiển nhiên, đây đều là trải qua chuyên môn chọn lựa.
- Lần này các ngươi theo ta đi bái kiến Long Ngư Đảo Chủ, phải triển lộ ra một mặt tốt nhất của mình... nếu được lão tổ lọt mắt xanh, tuyển vào Trường Thanh Các làm thị nữ, chính là thiên đại tạo hóa, gia tộc hưng suy, ở trong tay các ngươi.
Lão tổ Ngôn gia ném quải trượng, nghiêm túc thi lễ với mấy thiếu nữ.
- Xin gia chủ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ thành công.
Thiếu nữ dẫn đầu gương mặt hơi đỏ, trong mắt tràn đầy kiên định.
Phương Tịch đương nhiên không biết, bởi vì hắn đến, toàn bộ Vạn Đảo Hồ sớm đã sóng ngầm cuồn cuộn.
Bất quá dù đoán được, cũng sẽ không quan tâm.
Hơi tu chỉnh mấy ngày, hắn đến một chỗ đất trống, thả Thái Tuế ra.
Hắn từ Huyền Thiên Tông đạt được một môn truyền thừa ngự thú cấp ba, mặc dù tương đối bình thường, nhưng ở trên bồi dưỡng linh thú lại khá độc đáo.
Chỉ là Huyền Thiên Tông một mực suy yếu, Trương Trúc Thịnh làm Giả Đan lão tổ cũng không lấy được bao nhiêu tài nguyên, ngay cả một Yêu Thú cấp ba cũng bồi dưỡng không ra.
Đây đối với Phương Tịch mà nói, tự nhiên không phải vấn đề.
Trước khi hắn trở lại ba nước, đã nghĩ đến điểm này, thu mua không ít tài nguyên tu tiên đặc thù của Nguyên quốc.
Lại thêm ở trong Di Lăng Cốc thu hoạch linh dược, góp một chút luyện chế vài lô đan dược trong bí thuật, vấn đề còn không lớn.
Cùng lúc đó, Phương Tịch hất tay, mở một cái hộp, hiện ra bốn viên yêu trong ở đó đan.
Trong đó một viên hiện ra điểm sáng, chính là quà tặng của Nhan lão quỷ, ba viên còn lại đến từ ba Yêu Vương.
Hắn trực tiếp lấy ra một viên yêu đan Mộc thuộc tính, mặt lộ vẻ do dự:
- Lấy yêu đan Mộc thuộc tính cấp ba trung phẩm luyện chế đan dược... Hiệu quả khẳng định mạnh hơn nuốt sống... Cũng không biết Thái Tuế có thể đột phá hay không?
- Nếu lại không thể, vậy cho ăn cả ba viên yêu đan, hẳn sẽ kém không nhiều lắm... Dù sao trước đó cũng nuốt không ít yêu đan cùng các loại đan dược.
Phương Tịch thở dài, cảm giác đây là báo ứng do lúc trước mình cắt quá nhiều thịt Thái Tuế.
Bất quá vì Độ Diệt Đan, haii...
Phỉ Thúy Đảo.
Mặc dù sau khi Phương Tịch đại náo một trận, Quỷ Tu đã rất ít ra ngoài, nhưng phương viên hơn mười dặm ở phụ cận vẫn là cấm địa của tu sĩ.
Một ngày này, có độn quang đi vào trên không Phỉ Thúy Đảo.
Phương Tịch nhìn hòn đảo trên hẹp dưới rộng, tương tự cái hồ lô kia, trên mặt hiện ra vẻ mong đợi:
- Linh mạch của Phỉ Thúy Đảo... còn có quỷ vật... Ha ha...
Lần trước hắn đến, bị quỷ vật tu vi Kết Đan hậu kỳ chiếm U Minh Địa Mạch dọa đi.
Dù sao lấy thực lực của đối phương, ở trong U Minh Địa Mạch, thực lực cơ hồ có thể so với Kết Đan viên mãn.
Nhưng bây giờ... tình huống hoàn toàn khác biệt.
Chỉ bất quá Phương Tịch còn có chút chần chờ.
Bởi vì lúc trước lấy Tử Khí Thiên Nhãn thăm dò U Minh Địa Mạch, ánh mắt màu vàng mênh mông kia, để hắn có cảm giác quen thuộc.
Tu sĩ linh giác hơn người, có loại cảm giác tâm huyết dâng trào này, tất nhiên không phải bắn tên không đích.
Mà lần này sau khi tiếp tục điều tra, rất nhanh Phương Tịch biết được nguyên nhân quen thuộc.
- Lão Quỷ!
Tàn hồn ký túc trên thân thể Triển Đồ, năm đó ở Trường Thanh Các nói chuyện với Phương Tịch, trong đôi mắt cũng có hào quang màu vàng mênh mông.
Mà so sánh lúc này, lại giống nhau y hệt!
- Xem ra... Lão Quỷ kia ẩn tàng rất sâu.
- Nếu bãi bình Phỉ Thúy Đảo, bại lộ thực lực... Vạn nhất hù chạy Lão Quỷ, ngược lại sẽ không hay.
- Dù sao trăm năm ước hẹn không còn bao lâu...
Nghĩ đến đây, Phương Tịch đưa tay đánh vào hư không mấy cây trận kỳ.
Vài con Mộc Khôi Lỗi từ giữa không trung rơi xuống, rơi vào xung quanh Phỉ Thúy Đảo.
Sau khi hoàn thành hết thảy, hắn mới thản nhiên hóa thành thanh quang rời đi...
Thời gian nhoáng một cái đã qua mấy tháng.
Trên Long Ngư Đảo.
Trong một động phủ.
- Chúng ta đã chờ đợi ở đây mấy tháng, sao vị lão tổ kia còn chưa hạ xuống pháp chỉ, để cho chúng ta đến bái kiến?
Một nữ tử Ngôn gia mắt ngọc mày ngài, dung mạo tuyệt mỹ, lại bắt đầu không giữ được bình tĩnh.
- Tĩnh tâm...
Lão gia chủ Ngôn gia khoanh chân ngồi ở trên bồ đoàn, bình chân như vại nói:
- Tu sĩ cấp độ kia, có khả năng một lần bế quan chính là phàm nhân cả đời... Chúng ta mới chờ mấy tháng, đã tính là gì?
- Đúng vậy, Vinh muội muội...
Bên cạnh một nữ tử dáng người cao gầy, đường cong đầy đặn vội vàng khuyên nhủ:
- Thiếu đảo chủ không phải nói, vị đại nhân kia đang bế quan, không rảnh triệu kiến ngoại nhân sao? Ngươi nhìn ngay cả đảo chủ Phong Diệp Đảo cũng đang đợi, chúng ta còn có thể như thế nào?
- Thế nhưng, thế nhưng...
Vinh muội muội lầm bầm vài câu, nhưng thanh âm dần dần trở nên trầm thấp.