Chương 865: Túi trữ vật 2
Lão Quỷ lại có thể cùng Triển Đồ pháp lực tương thông, phát huy ra thực lực siêu việt Kết Đan viên mãn, làm cho Phương Tịch thay đổi cách nhìn.
Hắn tự nhiên biết rõ, trên người Lão Quỷ tất nhiên còn có rất nhiều át chủ bài, nhân cơ hội này, để nó bại lộ một phen cũng không tệ.
- Đáng chết, loại tình huống này, quyển linh bảo Vạn Mộc Xuân Sinh Đồ kia thích hợp nhất. Lại vì ngăn cản hai Nguyên Anh lão quái mà sử dụng. Cẩn thận!
Lão Quỷ tế pháp bảo mộc đỉnh lên đỉnh đầu.
Lốp bốp!
Vô số lá thông màu xanh biếc giống như hạt mưa rơi xuống, nện ở trên mộc đỉnh, lồng ánh sáng phòng ngự dập tắt, sau đó rơi vào bản thể pháp bảo, phát ra thanh âm như mưa rơi chuối tây.
Phốc phốc…
Ở trong ánh mắt kinh hãi của Triển Đồ, mộc đỉnh bắt đầu thủng trăm ngàn lỗ.
Cuối cùng lại chia năm xẻ bảy!
- Đi!
Thấy thế, Lão Quỷ cắn răng, để Triển Đồ vứt ra một hạt châu màu xanh.
Ầm ầm!
Hạt châu bị lá thông xuyên qua, vậy mà bộc phát ra lôi mang lóa mắt!
Lôi quang này không phải điện quang bình thường, mà mang theo màu tử kim, có khí tức phá diệt hết thảy.
Phương Tịch nhìn thấy loại lôi điện này, vậy mà nghĩ đến thời điểm Thủy Tổ Yêu Ma Thụ độ kiếp, gặp được kiếp lôi hai màu!
Ầm ầm!
Lôi quang lóe lên, lá thông trong bầu trời biến mất, hóa thành khói xanh lượn lờ.
Sau đó một tia lôi điện màu tử kim bổ vào trên thân Mộc Mị vạn năm, khiến cho hơn phân nửa thân thể cháy đen, vị trí lồng ngực hiện ra vết thương dữ tợn.
Bảo bối áp đáy hòm của Lão Quỷ còn không ít, Nguyên Anh lão quái cũng không dám đón đỡ lôi châu này? Phương Tịch thu lại Vạn Hồn Phiên.
Cờ này không hổ là lấy linh cốt của Đại Yêu hóa hình cấp bốn luyện chế thành, sau khi tiếp nhận một vòng đả kích kinh khủng, chỉ là mặt ngoài trở nên mấp mô, lá cờ rách mấy lỗ nhỏ mà thôi, chủ thể không có tổn thất quá lớn.
- Đạo hữu, Mộc Mị vạn năm này đã bị Diệt Linh Cổ Lôi Châu của lão phu trọng thương, đằng sau phải nhìn đạo hữu...
Thanh âm của Lão Quỷ truyền đến, giống như có chút suy yếu.
- Tu La Đạo!
Phương Tịch đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội trời cho này, hai tay bấm niệm pháp quyết, thân ảnh Diêm La Thiên Tử gào thét, trên sáu cánh tay đều có trường mâu màu máu xuất hiện.
Phốc phốc phốc!
Từng cây trường mâu màu máu giống như lôi đình bắn ra, rơi vào quanh người Mộc Mị vạn năm, nổ đến linh quang màu xanh lá run rẩy.
Vô số tia chớp màu đỏ ngòm hỗn tạp phù văn, bị chôn vùi ở giữa không trung, lại có từng mảnh hài cốt thiêu đốt lên hỏa diễm bay ra.
Đó là từng mảnh đằng mộc cháy đen.
- Đây là uy năng của tu sĩ Nguyên Anh?
Triển Đồ nhìn một màn này, cảm giác Kim Đan của mình đang run rẩy.
Uy lực của từng tia chớp màu đỏ ngòm kia, chỉ sợ tùy ý một đạo, hắn cũng khó mà đón đỡ, trừ khi thi triển bí thuật hợp thể với Lão Quỷ.
Phốc!
Bỗng nhiên, trong vô số tia chớp màu đỏ ngòm, có lục mang lấp lóe.
Đó là một viên nội đan màu xanh lớn chừng quả đấm, toàn thân trong suốt như ngọc, mang theo sinh cơ mãnh liệt.
Ong ong!
Dưới lục mang, vô số tia chớp màu đỏ ngòm dập tắt.
Lục quang lóe lên, viên nội đan này bay nhanh, trong nháy mắt đã đến biên giới quảng trường.
- Nhân Gian Đạo!
Chỉ chớp mắt, Diêm La Thiên Tử sau lưng Phương Tịch bấm niệm pháp quyết, một đạo ma quang đen nhánh chuẩn xác đánh trúng yêu đan.
Yêu đan bất ổn, phía trên hiện ra hư ảnh Mộc Mị, nhìn giống Mộc Mị trước đó như đúc.
- Yêu đan cấp bốn, còn có tinh phách của Đại Yêu hóa hình?
Lão Quỷ thì thào, nhưng không có động thủ.
Trong mắt Phương Tịch lóe lên ma quang, ba cây Nguyên Ma Thứ rơi vào trên tinh phách của Mộc Mị, khiến cho nó hét thảm một tiếng.
Sau một khắc, hấp lực vô hình xuất hiện, yêu đan bị Phương Tịch nắm trong tay, hắn móc ra một cái bình ngọc, nhét tinh phách Mộc Mị vào trong đó, thuận tay dán phù lục phong ấn.
Mặc dù trạng thái của Mộc Mị giống như có chút không đúng, nhưng dù sao cũng là Đại Yêu hóa hình cấp bốn, bất luận yêu đan hay tinh hồn đều quý giá.
Phương Tịch thu những thứ này xong, nhàn nhạt nhìn về phía Lão Quỷ:
- Triển Đồ tiểu hữu. Vật này ta thu, còn lại những chiến lợi phẩm kia đều về ngươi, thân thể Mộc Mị cấp bốn là vật liệu luyện chế bảo vật Mộc thuộc tính cực tốt.
- Đa tạ tiền bối...
Triển Đồ lộ ra vẻ cung kính, bắt đầu thu thập vật liệu của Mộc Mị, cũng không có bất mãn gì, tựa hồ coi mình trở thành tiểu bối.
Dù sao bây giờ Phương Tịch đã là tu sĩ Nguyên Anh, chiếm nhiều chiến lợi phẩm, không phải chuyện đương nhiên sao?
Nhưng trong lòng Phương Tịch run lên, biết Lão Quỷ sợ rằng không có hảo ý với mình, cho nên mặc mình vơ vét bảo vật, làm không tốt chính là muốn cuối cùng một lưới bắt hết!
Hừ... Đến lúc đó, xem ai thủ đoạn cao minh.
Phương Tịch từ từ dạo bước, đi đến trước mặt thi thể kia, phất tay hất đối phương trở mình, có thể nhìn thấy vết thương thủng trăm ngàn lỗ.
- Người này quả nhiên trúng mai phục của Mộc Mị vạn năm.