Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 713 - Chương 875 - Truyền Tống

Chương 875 - Truyền tống
Chương 875 - Truyền tống

Chương 875: Truyền tống

Ầm!

Bạch quang ầm vang tiêu tán, chỉ có nơi trọng yếu rơi xuống một mảnh lá xanh, bị Phương Tịch tiếp ở trong lòng bàn tay.

Phiến lá xanh này như ngọc, cuống lá phiến lá đầy đủ mọi thứ, lớn cỡ nắm tay, phía trên mạch lạc rõ ràng, nhưng Phương Tịch có thể cảm ứng được, trình độ cứng cáp của nó tuyệt đối vượt xa rất nhiều pháp bảo.

- Lại gạt ta...

- Khó trách tổ sư Thanh Đế Sơn nói ngươi tính cách ác liệt...

Phương Tịch cầm cuống lá, tùy ý quơ quơ, cảm giác trừ kiên cố ra, thì không có điểm nào đặc biệt, đại khái là thần vật tự hối.

- Địa Tiên Linh Cảnh? Nghe liền biết là phó bản cực kỳ lợi hại...

- Trong đó có Tiên... Tiên gì? Tiên Bảo, Tiên Chủng, Tiên Nhân?

- Lão Lộc ngươi cũng không nói rõ ràng...

Thần sắc của Phương Tịch dần dần trở nên trầm mặc, lấy ra một cái hộp ngọc, cẩn thận cất mảnh lá xanh này.

Lần này vào phó bản, hắn thu hoạch rất nhiều.

Càng mấu chốt là...

- Bạch Lộc đã qua đời, đại biểu Thanh Đế Điện đã quy về Thái Hư... đám Nguyên Anh lão quái kia đều chết sạch?

Dù ở trong tông môn Hóa Thần, tu sĩ Nguyên Anh cũng là tầng cao nhất!

Một nhóm lớn Nguyên Anh lão quái đến từ Ngũ Hồ Tứ Hải mất mạng, tất nhiên sẽ chấn động toàn bộ tu tiên giới!

- Cũng may chết không đối chứng, ta trở về Nam Hoang tiếp tục làm dế nhũi...

- Lão Quỷ và Triển Đồ cũng chết, căn bản không ai biết ta đi qua bí cảnh...

Sau khi suy tư, Phương Tịch trở nên bình chân như vại.

Lúc này, hắn mới có thời gian đánh giá xung quanh:

- Đây là... Nơi nào?

Đúng lúc này thần thức của Phương Tịch khẽ động, nhìn về phía một con đường nhỏ do đá cuội lát thành.

Không bao lâu, nương theo âm thanh ngâm nga ca khúc, một nữ hài chỉ cao ngang hông hắn, mặc váy hoa, con mắt rất lớn xách lẵng hoa đi tới, trông thấy Phương Tịch, không khỏi rít lên một tiếng:

- A! Ngươi... Ngươi là người phương nào?

Còn chưa nói xong, lại nhìn thấy một mảnh Tiên Chi Thảo bị Bạch Lộc gặm đến thất linh bát lạc, hốc mắt liền chứa đầy nước mắt:

- Tiên Chi Thảo của ta!

- Ai... Lão Lộc ngươi thật sự là, muốn tìm Tiên Chi Thảo cũng không biết tìm cỏ hoang dại, lại chạy vào Linh Dược Viên của người ta ăn vụng... Chỉ toàn thêm phiền phức cho ta.

Phương Tịch cảm thán một tiếng.

Mặc dù hắn có thể tùy thời phủi mông một cái rời đi, nhưng luôn cảm thấy như thế không quá lễ phép.

Huống hồ...

Hắn cũng có chút hứng thú với nơi này, không biết Bạch Lộc kia truyền tống hắn đến phương nào?

- Tiểu muội muội... Ta...

Còn chưa chờ Phương Tịch mở miệng, nữ hài có tu vi Luyện Khí tầng ba liền tế ra hai pháp khí bảo vệ toàn thân, sau đó nhanh chóng chạy về phía sau.

Vừa chạy vừa hô lớn:

- Cứu mạng a... Linh Dược Viên bị trộm! ! !

Phương Tịch:

- ...

Sự thật chứng minh, tu tiên giả vẫn rất thông minh.

Cũng không biết nữ hài kích phát loại cấm chế cảnh báo nào, dù sao không bao lâu, liền có từng đạo lưu quang bay tới.

Trong đó mạnh nhất, sóng pháp lực thậm chí đến Kết Đan hậu kỳ!

Cái này cũng bình thường, dù sao Linh Dược Viên cũng là trọng địa của một tông môn hoặc gia tộc.

Thời điểm Phương Tịch chờ đợi, mấy đạo lưu quang đã rơi vào trong Linh Dược Viên.

Đi đầu là một lão giả lưng còng, khống chế một kiện pháp bảo hình lưỡi đao, tản mát ra lồng ánh sáng tối đen như mực, bảo hộ tiểu nữ hài ở trong đó.

Thần thức của hắn đảo qua Phương Tịch, cảm nhận được tu vi Kết Đan hậu kỳ của đối phương, thần sắc lập tức nghiêm nghị:

- Đạo hữu là ai? Vì sao tự ý vào Linh Dược Viên của Hô Diên gia ta?

- Nguyên lai là gia tộc tu tiên... Thoạt nhìn còn là Kim Đan thế gia...

Phương Tịch xoay người, khóe miệng cười nói:

- Bản nhân ngộ nhập nơi đây, không cẩn thận hư hao linh dược của quý gia, cảm giác rất áy náy...

Hô Diên Đấu nhìn mảnh Tiên Chi Thảo giống như bị chó gặm, trên mặt hiện ra vẻ nhức nhối.

Dù sao mảnh Tiên Chi Thảo này, là một trong mấy linh dược trọng yếu nhất của gia tộc.

Người này có thể rơi vào Linh Dược Viên trận pháp trùng điệp thì cũng thôi, còn vừa vặn hư hao mảnh linh dược trọng yếu nhất, coi mình là đầu óc bã đậu sao?

Nhưng sau một khắc.

Một cỗ linh áp kinh khủng từ trên người Phương Tịch tản ra, khiến cho ngực bọn người Hô Diên Đấu như gặp phải trọng chùy, liền lùi lại mấy bước.

Hô Diên Đấu vội vàng thu pháp bảo, cung kính hành lễ:

- Nguyên lai là tiền bối giáng lâm... Bất quá là ngộ nhập Linh Dược Viên, ngộ thương chút hoa cỏ mà thôi, quả thực không tính là gì...

Quả nhiên... trong tu tiên giới, chỉ cần cảnh giới của ngươi đủ cao, đi tới chỗ nào cũng là người tốt!

Phương Tịch thu pháp lực của Ngoại Đạo Nguyên Anh, trong lòng cảm khái:

- Nếu ta là Luyện Khí Trúc Cơ, chỉ sợ lúc này đã bị trói lại hỏi tội?

Nhưng nếu hắn là Nguyên Anh lão quái, như vậy Hô Diên Đấu chỉ có thể coi mình là đầu óc bã đậu.

- Được rồi...

Phương Tịch khoát tay, hắn thả ra tu vi không phải bởi vì trang bức, mà vì để đối phương có thể tâm bình khí hòa nghe hắn nói.

Bình Luận (0)
Comment