Chương 889: Trở về 2
- Lục Đạo Luân Hồi... Thiên Đạo!
Phát giác khí tức bản thân đã bị khóa chặt, chiêu này căn bản không có cách tránh né, Phương Tịch thở sâu.
Mỗi cánh tay của pháp tướng Diêm La Thiên Tử đều bóp ra ấn quyết khác biệt.
Súc Sinh Đạo, Ngạ Quỷ Đạo, Địa Ngục Đạo, Nhân Gian Đạo, Tu La Đạo...
Đến thủ ấn Thiên Đạo ngưng kết, con mắt dọc thứ ba ở mi tâm của Diêm La Thiên Tử mở to!
Phốc!
Một tia hỏa diễm đen kịt xuất hiện ở trong mắt dọc, giống như mũi tên trùng thiên, xỏ xuyên qua dưới đáy núi nhỏ!
Xoẹt xẹt!
Hỏa diễm thiêu đốt, trải rộng cả ngọn núi, sau đó...
Ầm ầm!
Hai màu đen đỏ không ngừng dây dưa, tiếp theo hóa thành nổ tung mãnh liệt, không ngừng khuếch tán ra bốn phía.
Xa xa, Xà phu nhân nhìn thấy một màn này, lập tức khống chế pháp bảo bản mệnh, hóa thành quang hoa xanh biếc.
Phanh phanh!
Dù cách rất xa, nhưng dư ba đánh thẳng tới, vẫn khiến cho lồng ánh sáng hộ thể run run, phảng phất như sau một khắc sẽ vỡ vụn.
Mà trong đội xe phàm nhân xa xa, có người dừng bước lại, sau khi thấy được phương xa nhấc lên sóng cát màu đen to lớn, không khỏi trợn mắt hốc mồm:
- Bão cát... Không, Hắc Sa Bạo đến rồi! Cảnh giới...
Thời điểm đội xe của gia tộc Xà phu nhân đau khổ ứng phó Hắc Sa Bạo.
Phương Tịch ngẩng đầu, chỉ thấy trời sáng khí trong, ánh nắng nhiệt liệt.
Hắc Trạch Huyền Sa đầy trời, chẳng biết lúc nào đã tiêu tán.
- Đạo hữu thần thông hơn người, viễn siêu tại hạ!
Hắn nhìn về phía Hắc Sa chân quân, chân thành nói.
- Thần thông pháp thuật của đạo hữu cũng khác thường nhân...
Đường vân đen kịt trên người Hắc Sa chân quân biến mất, hiển nhiên không có ý tiếp tục động thủ.
Thông qua lần giao thủ này, hắn đại khái biết thực lực của Mộc chân nhân đúng là Nguyên Anh sơ kỳ.
Muốn đánh bại đối phương, đơn giản, nhưng nếu muốn đánh giết, gần như không có khả năng.
Chỉ cần Mộc chân nhân Nguyên Anh xuất khiếu, chín thành chín có thể chạy mất, sau đó Hoàng Sa Phái sẽ nhiều một đại địch không chết không thôi, hắn đương nhiên sẽ không làm sự tình ngu xuẩn như vậy.
Nhưng hắn không biết Phương Tịch căn bản không có khả năng để Ngoại Đạo Nguyên Anh xuất khiếu chạy trốn, lưu lại đoạn hậu còn tạm được.
Hai người lại khách khí vài câu, Phương Tịch biết vị Nguyên Anh trung kỳ này coi như hạ thủ lưu tình.
Chí ít, đối phương ngay cả linh bảo bản mệnh cũng chưa thi triển, chỉ lấy Hắc Trạch Huyền Sa thi triển mấy chiêu thần thông mà thôi.
Chân chính đánh nhau, dù hắn dùng Tinh La Kỳ Bàn, cũng chỉ có thể làm cho cục diện đẹp mắt một chút... Dù sao đối phương là Nguyên Anh trung kỳ chân chính, mà Ngoại Đạo Nguyên Anh, so với Nguyên Anh sơ kỳ còn hơi kém một bậc...
Thần thông của người này, có lẽ chờ ta chân chính Kết Anh, lại tiêu hóa tất cả chỗ tốt trong bí cảnh, mới có thể vượt lên đầu...
Không đúng, chỉ cần ta ngưng kết Nguyên Anh, muốn hắn chết, chỉ một cái ý niệm mà thôi...
Trải qua trận chiến này, khiến cho Phương Tịch có càng nhận biết thêm khắc sâu với thực lực bản thân.
Hắc Sa chân quân này là nhân tinh, nói cái gì ba chiêu ước hẹn, kỳ thật là cho lối thoát... Bất luận một vị Nguyên Anh sơ kỳ nào đón ba chiêu của hắn, vấn đề đều không lớn, nhưng có lý do này buông tha gia tộc Xà phu nhân... Như vậy đối với môn phái cũng có cái bàn giao, vạn nhất đằng sau có người muốn học theo, vậy đi tìm một Nguyên Anh sơ kỳ tiếp ba chiêu trước đã!
- Tu tiên không chỉ có chém chém giết giết, còn có đối nhân xử thế.
Nhìn Hắc Sa chân quân khống chế hắc sa rời đi, trong lòng Phương Tịch cảm thán.
Sau đó hắn quay người lại, nhìn về phía Xà phu nhân.
- Tiền bối... Ngươi giấu diếm thiếp thân thật khổ.
Xà phu nhân mang theo chút u oán nói.
Phương Tịch lại mặt không biểu tình:
- Bây giờ Hắc Sa chân quân đã bỏ qua cho ngươi, phải chăng tính bản nhân hoàn thành nhiệm vụ... đan dược đâu?
Nếu nàng dám ở điểm này lừa gạt hắn, như vậy cho dù giao tình tốt cũng vô dụng, tất diệt cả nhà đối phương.
Vẻ u oán trên mặt Xà phu nhân càng sâu, lại không nói cái gì, trực tiếp trả lời:
- Đương nhiên tính, đa tạ ân cứu mạng của tiền bối... Linh đan kia thiếp thân đặt ở trên người một tiểu bối gia tộc, trên bình thuốc còn có cấm chế độc nhất vô nhị, một khi không theo thủ pháp đối ứng, sẽ tự hủy...
Hợp tác với tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, nàng làm sao có thể không chuẩn bị ở sau?
Phương Tịch nghe vậy, sắc mặt không thay đổi:
- Cho ngươi một nén nhang, mang tới cho bản tọa.
- Vâng!
Xà phu nhân hóa thành lưu quang, đuổi kịp đội xe gia tộc, không bao lâu liền trở về, trong tay còn bưng một bình ngọc:
- Tiền bối... cấm chế trên bình thuốc, thiếp thân đã giải trừ...
Phương Tịch tay khẽ vẫy, hấp lực vô hình xuất hiện, tay cầm bình ngọc.
Hắn mở nắp bình, từ bên trong đổ ra một hạt đan dược màu xanh biếc.
Hương khí kỳ lạ truyền ra, chỉ hơi ngửi, liền cảm giác thần thanh khí sảng, trong đầu có vô số linh cảm xuất hiện.
Đùng!
Phương Tịch đóng bình thuốc, gật đầu:
- Đích thật là Bồ Đề Ngộ Đạo Đan...
Hắn từng dùng qua Cửu Nhãn Bồ Đề Tử, nên rất có lòng tin.
- Tiền bối muốn rời đi? Không biết thiếp thân có vinh hạnh trở thành đệ tử ký danh, hoặc thị thiếp của tiền bối không?
Xà phu nhân lấy dũng khí hỏi.