- Truyền thừa khôi lỗi thuật của Thiên Cơ Cung... Hình như càng cao minh hơn bên Nam Hoang này. Cho dù ở trong khôi lỗi cấp thấp cũng chia khôi lỗi ra các loại điều tra, phòng ngự, đánh mạnh, đánh xa...
Phương Tịch cầm lấy một khôi lỗi có hình dáng thằn lằn.
Loại khôi lỗi này sử dụng nguyên liệu đơn giản, mấu chốt là dao động khí tức phát ra vô cùng kinh người, mặc dù không có lực chiến đấu nhưng cầm tới điều tra không tệ.
Trước đây, hắn quen học lệch tủ, lúc này chỉ có thể bắt đầu khổ cực học bù.
- Ta vẫn thích khôi lỗi gỗ... Đáng tiếc, phần lớn đại yêu hóa hình có thọ nguyên dài, Khô Vinh Huyền Quang cũng không tiện dùng...
Trong lòng Phương Tịch vô cùng tiếc nuối.
...
Ngày này, Phương Tịch đi tới hậu điện của Trường Thanh Điện.
Ở đây đã được quét dọn, không dính một hạt bụi nhỏ nào.
Từng viên Ích Trần Châu được gắn ở trên vách tường, phát ra ánh sáng ôn hòa.
Tám truyền tống trận cổ lẳng lặng đứng đó, tản ra khí tức hùng vỹ lại cổ xưa.
Phương Tịch tới trước ba truyền tống trận không dùng tới nhưng vẫn còn hoàn mỹ, bắt đầu cẩn thận quan sát, đối chiếu với một số phù văn hư không mình lĩnh ngộ được trước đó, cảm giác có thu hoạch rất lớn.
Sau khi tìm hiểu một lúc, hắn lại tới trước năm truyền tống trận bị hỏng. Hắn phát hiện có vài chỗ bị hỏng rất nặng, lấy trình độ của hắn bây giờ cũng khó có thể sửa được.
- Chỉ còn lại có hai cái này thôi sao?
Phương Tịch lấy ra sách giới thiệu về truyền tống trận trong thư phòng của Thánh Tử, bắt đầu đối chiếu từng cái một:
- Thật may... Tổn hại không lớn, có khả năng tu sửa... Nguyên liệu là Thiên Ngân Phấn, Hoàn Hình Ngọc... còn có Hư Minh Tinh?
Hắn nhớ lại, mình hình như còn dự trữ Thiên Ngân Phấn và Hoàn Hình Ngọc, không phải thu được do trắng trợn mua vật tư thì chính từ trong túi trữ vật của một vị Kết Đan thậm chí tu sĩ Nguyên Anh nào đó.
Nhưng không có một khối Hư Minh Tinh nào.
- Xem ra, ta vẫn phải tìm một con đường... Tài nguyên của tu tiên giới ba nước thiếu thốn, cơ bản không cần suy nghĩ.
Phương Tịch thở dài.
Bỗng nhiên, hắn giật mình và phất ống tay áo.
Trong ánh sáng màu xanh lập lòe ở sảnh đường, bóng dáng hắn không ngờ đã biến mất.
...
Lúc này, trên không trung Phỉ Thúy Đảo chẳng biết đã xuất hiện thêm một người từ lúc nào.
Người này mặc áo bào màu xanh lục, trông dáng vẻ hơi thấp, diện mạo xấu xí, lại có từng trận gió nhẹ màu xanh thổi quanh thân, linh lực khủng khiếp nhộn nhạo tản ra.
Một dải cầu vồng xanh hiện lên, từ trong đó hiện ra bóng dáng của Phương Tịch.
Hắn nhìn người này, cảm nhận được sóng pháp lực Nguyên Anh sơ kỳ của hắn, không khỏi cười nói:
- Đạo hữu là Linh Phong Chân Quân?
Linh Phong Chân Quân!
Đây cũng là danh hiệu của thái thượng trưởng lão Hỗn Nguyên Tông!
- Chính là lão phu!
Linh Phong Chân Quân nhìn thấy Phương Tịch thì thầm rùng mình, trên mặt lại mỉm cười và chắp tay nói:
- Tiểu bối phía dưới vô tri đã mạo phạm đạo hữu, mong đạo hữu tha lỗi... Linh Phong của Hỗn Nguyên Tông đặc biệt tới chúc mừng bằng hữu Nguyên Anh thành công!
Một vật được gió xanh bao quanh đưa đến trước mặt Phương Tịch.
Phương Tịch vừa vận dụng ý niệm, một Ất Mộc Thần Quang hóa thành bàn tay to nhận lấy vật ấy, phát hiện đó là một bình ngọc.
- Trong bình này chứa ba hạt Tang Nguyên Đan, cho dù Nguyên Anh chúng ta tu luyện cũng khá có lợi...
Giọng nói của Linh Phong Chân Quân truyền đến, hình như còn kèm theo chút không muốn.
Dù sao, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh như bọn họ cũng không có cách nào xa xỉ đến mức hằng ngày đều dùng linh đan tu luyện.
Ba viên linh đan này không chỉ là quà mừng, còn là quà nhận lỗi và tiền chuộc!
Đương nhiên, điều này không cần nói rõ.
- Tại hạ cảm ơn thịnh tình của đạo hữu...
Phương Tịch mở nắp bình ra, nhìn thấy trong đan dược có hiện tượng lạ, nhưng không mấy động tâm.
Thứ vào miệng không cẩn thận kiểm tra, không tiện kết luận bừa bãi, nếu nhận lấy đan dược, hắn tám phần sẽ ném cho Yêu Ma Thụ hoặc Thái Tuế...
- Cảm ơn đạo hữu... đạo hữu làm sao có được Tang Nguyên Đan này vậy? Nếu có đan phương, tại hạ bằng lòng ra đắt để trao đổi...
Hắn hỏi có vẻ tùy ý.
- Ôi... Nguyên Quốc không nhiều tài nguyên tu tiên, vật có tác dụng đối với chúng ta lại càng hiếm. Lão phu đổi được đan dược này là từ một hội trao đổi đồng đạo trong Khương Quốc.
Linh Phong Chân Quân thở dài một tiếng:
- Về phần đan phương, lão phu thật sự không có. Chẳng lẽ đạo hữu là một Luyện Đan Sư sao?
Linh Phong Chân Quân nói xong lời cuối cùng lại nhìn về phía Phương Tịch với vẻ mặt kinh ngạc.
- Ta chỉ hiểu biết sơ luyện đan thuật mà thôi...
Phương Tịch khoát tay:
- Vậy trên tay bằng hữu kia có thể có Hư Minh Tinh không?
- Hư Minh Tinh?
Linh Phong Chân Quân càng kinh ngạc hơn:
- Chỉ có người chế luyện một ít bảo vật hư không cao cấp hoặc tu luyện thần thông liên quan tới hư không mới có thể dùng được vật ấy. Lão phu cũng không có...
“Mẹ nó, Nguyên Anh này nghèo thật...”
Phương Tịch bất đắc dĩ, chỉ có thể thu Tang Nguyên Đan, tiếp theo dùng thần thức truyền âm.