Phượng Băng Tiên nghe vậy, trên gương mặt tuyệt mỹ không khỏi lộ vẻ u sầu...
Sau khi tiến vào phạm vi Nguyên Quốc, Phương Tịch suy nghĩ rồi thu nhỏ xa giá và Đại Thanh Tiểu Thanh lại, bấm pháp quyết hóa thành dáng vẻ nam tử cao lớn hung ác ngang ngược Vân Kiệt Tử.
Không có cách nào, trước đây Hoàng Vân Công cũng chỉ quen biết Vân Kiệt Tử chứ không phải Long Ngư Đảo Chủ hắn.
Đồng thời, khoác một áo choàng mới dễ làm việc.
Ầm!
Phương Tịch khống chế ma quang lao đi với tốc độ độn địa vô cùng kinh người, liếc mắt nhìn qua đã thấy không phải là người tốt.
Lão ma Nguyên Anh đi ra ngoài sẽ kéo đầy hiệu quả dọn bãi. Dọc đường đi, hắn lao nhanh như tia chớp, căn bản không có tu tiên giả nào dám xông tới chặn đường gây huyên náo.
Trên đường đi, quả nhiên khắp nơi đều là cảnh tượng binh hoang mã loạn.
Chỉ riêng chuyện giết người đoạt bảo, thần thức của Phương Tịch đã phát hiện ra vài chỗ, chỉ có điều hắn lười để ý tới.
Thậm chí lúc hắn tới gần Huyền Không Sơn tìm kiếm, phát hiện chỗ đó quả nhiên đã biến thành chiến trường, đại quân tu sĩ xây dựng cơ sở tạm thời, gây dựng đại trận bảo vệ nghiêm mật.
Phương Tịch không định tham gia náo nhiệt. Hắn đứng ở xa nhìn một lúc lại rời đi. Sau khi xuyên qua tuyến phòng ngự không quá nghiêm mật đối với hắn, hắn lại tiến vào địa giới của Khương Quốc.
Địa vực của Khương Quốc còn rộng hơn Nguyên Quốc, có người nói trong đó chủ yếu là tông môn ma đạo.
Phương Tịch hiếm khi ra khỏi cửa. Hắn dừng lại ở một Phường thị để mua một phần bản đồ, tìm được đánh dấu Hoàng Vân Động ở trên đó. Sau đó, hắn lại một đường bay đi.
...
Hoàng Vân Động ở Hoàng Vân Giản.
Hoàng Vân Giản này có một linh mạch cấp bốn, xung quanh luôn có một tầng mây mù màu vàng bao phủ quanh năm, cho nên có tên là vậy.
Trên thực tế, tầng mây vàng này là do một đại trận tạo thành. Cho dù là tu sĩ Kết Đan tiến vào trong đó cũng sẽ xương thịt tan rã, bị chết vô cùng thê thảm.
Hoàng Vân Công cư trú ở trong Hoàng Vân Động còn là cao thủ tán tu Nguyên Anh rất nổi tiếng trong tu tiên giới Khương Quốc.
Bởi vì tính tình hắn quái gở, bụng dạ hẹp hòi, cho dù là vậy thế lực lớn như Thất Sát Điện cũng không dám mạo muội trêu chọc.
Ngày này, một ma quang tối đen hiện lên ở bên ngoài Hoàng Vân Giản.
- Ở đây có linh khí tốt như vậy, xung quanh lại không có bất kỳ thế lực và tán tu nào...
Ma quang lập lòe và hiện ra Phương Tịch trong dáng vẻ của Vân Kiệt Tử. Hắn lẩm bẩm:
- Xem ra lời đồn Hoàng Vân Công có tính tình bá đạo thật sự không phải là gỉ...
Hắn khẽ cười và phất tay bắn ra một Truyền Âm Phù màu xanh, nó rơi vào trong mây vàng cuồn cuộn.
Không lâu sau, mây vàng tách ra, hiện ra một vị tu sĩ Nguyên Anh.
Người này có cái đầu rất lớn, trụi lủi không được vài cọng tóc, trên người mặc áo bào màu vàng rách, ngũ quan xấu xí. Đó chính là Hoàng Vân Công hắn từng gặp mặt một lần ở Huyền Không Sơn lần trước.
Lần trước, nữ đệ tử linh căn Thiên phẩm của người này bị bắt đi, chọc cho hắn gây náo loạn ở Huyền Không Sơn, cuối cùng còn mượn Phương Tịch mở ra lối đi trong trận pháp để rời đi, bởi vậy hai người vẫn tính là có chút quan hệ.
- Quả nhiên là Vân Kiệt Tử đạo hữu!
Hoàng Vân Công nhìn thấy Phương Tịch, lập tức mỉm cười:
- Lần trước, lão phu mời đạo hữu rảnh rỗi đến đây làm khách, sao đạo hữu tới muộn vậy?
- Bây giờ cũng không tính là muộn...
Phương Tịch nói khách sáo hai câu, sau đó đi theo Hoàng Vân Công tiến vào trong đại trận mây vàng.
Sau khi xuyên qua một tầng mây vàng dày đặc, trước mắt hắn chợt trở nên rộng rãi sáng sủa.
Chỉ thấy nước chảy dưới cầu nhỏ, tiếng chim lảnh lót, mùi hoa thoang thoảng giống như một nơi thế ngoại đào nguyên.
Linh khí dồi dào hội tụ, hình thành một dòng suối nhỏ.
Ở bên dòng suối còn dựng mấy căn nhà gỗ, mặc dù có vài vật liệu gỗ còn chưa dọn sạch vỏ cây và cành lại có vẻ vài phần hoang dã.
- Hàn xá đơn sơ, tiếp đón khách quý không được chu đáo rồi.
Hoàng Vân Công mời Phương Tịch ngồi xuống một cọc cây. Cọc cây này gồm một lớn năm nhỏ, hiện ra hình bông hoa mai, phía trên mơ hồ tản ra một mùi cây cỏ thơm ngát.
Chờ đến sau khi khách và chủ đều ngồi xuống, không lâu sau có một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, thoạt nhìn chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi mỉm cười cầm khay gỗ qua.
- Đây là đặc sản Khổ Tang Trà của Hoàng Vân Giản ta, đạo hữu nhất định phải cố gắng nhấm nháp một lúc đấy.
Hoàng Vân Công cười ha hả nói.
- Cảm ơn...
Phương Tịch cầm chén trà bằng gỗ lên khẽ nhấp một hớp.
Bây giờ, hắn đã có thể thi triển Ất Mộc Bất Diệt Thể Bí Thuật, bí thuật này không chỉ có thể làm cho thể phách mạnh mẽ, còn có sức sống càng không thể tưởng tượng nổi, am hiểu hóa giải các loại kỳ độc. Điều này cũng khiến hắn được thả lỏng hơn trước nhiều.