- Trà ngon...
Phương Tịch uống một ngụm, ánh mắt không khỏi sáng lên:
- Trà này đắng trước ngọt sau, lại dường như kèm theo chút ý cảnh huyền diệu, cũng rất có lợi đối với Tâm Ma Kiếp của tu sĩ...
Nói đến tâm ma, ngay cả hắn cũng ưu tư.
Dù sao Tâm Ma Kiếp Nguyên Anh lần này khủng khiếp, trong lòng Phương Tịch vẫn còn sợ hãi.
Nếu không hắn ăn vào Độ Diệt Đan, có lẽ hắn đã sa vào trong vòng tay của những mỹ nữ kia...
- Ha ha... có không ít người đến đây uống Khổ Tang Trà của ta, nhưng chỉ có lác đác mấy người có thể phát hiện ra được tác dụng kỳ diệu của loại trà này.
Hoàng Vân Công cười ha ha, trong lòng càng cảm thấy như tri kỷ, lại nói với thiếu nữ dâng trà:
- Còn không ra mắt Vân Kiệt Tử tiền bối. Năm đó, ngươi và vị tiền bối này cũng có duyên gặp mặt một lần đấy.
Thiếu nữ lập tức chỉnh đốn trang phục thi lễ:
- Linh Thù ra mắt Vân Kiệt Tử tiền bối.
- Tốt, tốt...
Phương Tịch cười ha hả đáp, trong mắt có ánh sáng màu tím lóe lên:
- Ngươi đánh căn cơ cực kỳ vững chắc, chắc hẳn không lâu sau lại có thể thuận lợi ngưng tụ Kim Đan... Bản tọa tặng ngươi một món quà nhỏ, xem như sớm chúc ngươi Kết Đan thành công.
Dù sao linh căn Thiên phẩm Kết Đan căn bản không có bình cảnh gì.
Tay hắn sờ vào nhẫn trữ vật và lại lấy ra một dảo lụa đỏ pháp bảo. Hắn cũng không biết mình lấy được từ trên người tu sĩ Kết Đan xui xẻo nào, lúc này lấy ra lại vừa khéo.
- Cảm ơn tiền bối.
Linh Thù cầm pháp bảo thì lộ vẻ vui mừng. Sau khi Hoàng Vân Công ra hiệu, nàng nhanh chóng hành lễ lui lại.
Vẻ mặt Hoàng Vân Công trở nên nghiêm túc:
- Lần này đạo hữu tới đây chắc hẳn có chuyện quan trọng. Ta còn nợ ngươi một ân tình nhỏ, ngươi có việc cứ nói thẳng... Nếu không khó khăn, ta nhất định sẽ làm cho ngươi. Nhưng nếu quá khó thì thôi...
“Quả nhiên, tính tình phần lớn lão quái Nguyên Anh đều kỳ lạ... Chẳng qua đi thẳng về thẳng, ta thích.”
Phương Tịch âm thầm gật đầu, cười nói:
- Ta có hai chuyện... Chuyện thứ nhất là muốn tìm hiểu tin tức về Hàng Giới. Ta muốn biết dị giới thật sự còn bao lâu mới hạ xuống? Thế giới dị giới đối diện cuối cùng là phương nào? Chuyện thứ hai, ta tới thu thập đan phương cùng một món nguyên liệu thích hợp cho tu sĩ Nguyên Anh tu hành... Hư Minh Tinh!
- Quả nhiên...
Hoàng Vân Công lộ vẻ không ngoài dự đoán, lẩm bẩm nói:
- Cũng chỉ có chuyện lớn liên quan đến sinh tử tồn vong như Hàng Giới mới có thể kinh động tới chúng ta... Bây giờ trong Khương Quốc đã có mấy chỗ xuất hiện Hư Không Chinh Triệu. Lão phu đã tìm hiểu qua, đại khái còn khoảng mười năm sẽ bắt đầu. Về phần đối diện là giới gì thì lão phu cũng không biết... Còn có đan phương cấp bốn và Hư Minh Tinh, lão phu cũng không có. Chẳng qua...
Hắn cười ha hả:
- Đúng lúc... Mấy năm sau, nhằm vào chuyện của Hàng Giới, đại tu sĩ Thiên Đố Ma Quân trong Khương Quốc chúng ta sẽ tổ chức một buổi giao lưu đồng đạo, mời đồng đạo bốn phương cùng bàn bạc làm sao ứng phó với Hàng Giới. Dựa theo lệ cũ, sau khi trao đổi sẽ có một hội trao đổi cá nhân. Có lẽ đạo hữu có thể đi thử vận may...
- Thiên Đố Ma Quân? Đại tu sĩ? Chẳng lẽ là...
Phương Tịch chấn động nói.
- Không sai!
Vẻ mặt Hoàng Vân Công nghiêm túc:
- Thiên Đố Ma Quân chính là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ duy nhất ở Khương Quốc ta, là Thái thượng trưởng lão của Ly Thương Ma Cung!
- Hội trao đổi Nguyên Anh?
Phương Tịch thật ra khá động tâm về điều này. Dù sao sau khi tới Nguyên Anh, dùng linh thạch rất khó mua được vật tu hành cần thiết.
Trong các chân quân chủ yếu dựa vào lấy vật đổi vật riêng.
Với tài sản của hắn, hắn tùy tiện lấy ra một vài thứ chắc hẳn có thể được như ý nguyện.
Chỉ có điều... thực lực tu tiên giới ở Khương Quốc mạnh hơn Nguyên Quốc, còn còn có một vị đại tu sĩ ma đạo Nguyên Anh hậu kỳ khiến Phương Tịch hơi do dự.
Dù sao... Trên người hắn còn mang theo Oán Hồn Dẫn của Nguyên Thủy Ma Môn!
Tuy không phải cùng một tông môn, nhưng có thể tưởng tượng được, nếu một lão ma có thể nhìn thấy Oán Hồn Dẫn này, tất nhiên sẽ không thể đối xử tốt với mình được, thậm chí còn thù địch.
“Lão ma Nguyên Anh sơ kỳ không tính là gì, ta đánh không nổi trung kỳ vẫn có thể chạy mất... Ta chỉ duy nhất lo lắng là vị Thiên Đố Ma Quân kia.”
Phương Tịch lại nhấp một hớp linh trà, giống như xúc động nói:
- Đại tu sĩ à? Không biết vị thái thượng trưởng lão Ly Thương Ma Cung kia đã thành danh bao nhiêu năm?
- Cái này...
Hoàng Vân Công rõ ràng không ngờ được Phương Tịch sẽ hỏi về vấn đề này. Nhưng đây không phải là tin tức bí mật gì.
Hắn suy nghĩ và cho ra trả lời:
- Vị Ma Quân kia có tư chất hơn người. Chưa tới hai trăm tuổi đã ngưng tụ ra Nguyên Anh. Hắn vang danh trong thiên hạ cũng cách nay sáu bảy trăm năm...
- Thì ra là thế. Xem ra vị Thiên Đố Ma Quân này sẽ dẫn dắt Khương Quốc vượt qua khó khăn Hàng Giới cũng không phải là vấn đề lớn... Dù sao Hàng Giới như thế, có lẽ sau mấy chục năm lại qua.