- Không cần, bản tọa muôn đi xem Hư Không Chinh Triệu trước. Ngươi đi trước dẫn đường đi.
Phương Tịch chắp hai tay sau lưng, lên mặt cụ non nói.
- Cái này... vâng!
vị tu sĩ Kết Đan này nghĩ đến các lão quái Nguyên Anh vui buồn thất thường, thường khăng khăng làm theo ý mình, hắn chỉ có thể cười gượng bảo tu sĩ tuần tra khác về báo tin, mình đi phía trước dẫn đường.
Sau khi tiến vào hồ nước mấy chục dặm, Phương Tịch lại nhìn thấy trong bầu trời có một ánh sáng hình cung màu trắng hơi mờ ảo!
Ánh sáng hình cung màu trắng này kéo trăm dặm, rộng cũng phải mấy chục dặm, giống như vết nứt trên không trung lại hiện lên giữa không trung!
Ở xung quanh ánh sáng trắng lại mơ hồ có ánh sáng màu bạc chớp động, dường như còn có thể mơ hồ nhìn thấy từng cảnh tượng ở trong vết nứt...
- Quả nhiên là khe nứt hư không...
Phương Tịch nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
- Ngươi là tu sĩ của Ly Thương Ma Cung?
Thần thức của hắn quan sát một lúc, cuối cùng mở miệng hỏi tu sĩ Kết Đan dẫn đường.
- Đúng vậy, vãn bối là Tả Khâu Tử của Ly Thương Ma Cung, ra mắt tiền bối.
Tả Khâu Tử vội vàng bẩm báo nói.
- Ma Cung có cách nào đối phó với Hư Không Chinh Triệu này không?
Phương Tịch thuận miệng hỏi.
- Tiền bối có điều không biết rồi, căn bản không có cách nào phong ấn Hư Không Chinh Triệu như thế, nó vẫn đang không ngừng mở rộng... Chúng ta cũng chỉ có thể thành lập cơ chế tuần tra, chờ sau khi nó hoàn toàn mở ra sẽ cảnh báo...
Tả Khâu Tử lần lượt nói ra phương pháp đối phó của Ly Thương Ma Cung:
- Hàng Giới sắp xuất hiện... Sợ rằng chỉ có các tông thái thượng trưởng lão và rất nhiều tiền bối mới có khả năng quyết định chuyện về sau.
- Thì ra là thế.
Phương Tịch gật đầu:
- Không biết Hoàng Vân Công có tới không?
- Hoàng Vân Công đã đến từ lâu. Chẳng lẽ tiền bối là Vân Kiệt Tử?
Tả Khâu Tử hình như nghĩ đến điều gì, ánh mắt liền sáng ngời.
- Ha ha, Vân Kiệt Tử ngươi đến muộn đấy!
Phương Tịch đang muốn hỏi thêm vài câu, một đám mây vàng đã bay tới. Từ trong đó truyền ra tiếng cười sang sảng của Hoàng Vân Công.
- Ta cặp phải chút chuyện nên bị trì hoãn.
Phương Tịch nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định tới tham gia buổi tụ họp này.
Dù sao hắn còn chưa có tin tức về đan phương cấp bốn và Hư Minh Tinh!
Tuy trong túi trữ vật của mấy lão quái Nguyên Anh kia có tài nguyên phong phú nhưng không hề có hai vật này, cũng khiến Phương Tịch thấy bất đắc dĩ.
Đồng thời hắn cũng muốn mở mang tầm mắt, cho dù ở hắn mang tên đỏ tham dự vào một buổi tụ họp bị một đám ma vây quanh lại thế nào?
Trải qua đại chiến lần trước, Phương Tịch đã tin chắc lão ma Nguyên Anh phải sợ hắn mới đúng!
Cho dù hắn không dùng tới Khô Vinh Huyền Quang, hắn ở trong tu sĩ Nguyên Anh vẫn tính là người không dễ chọc.
Lão quái Nguyên Anh bình thường không đến mức vì đệ tử nòng cốt của tông môn khác mà kêu đánh kêu giết mình.
- Mà thôi, chúng ta cùng đi Băng Sát Các. Lão phu sẽ tiến cử mấy vị đồng đạo cho ngươi...
Hoàng Vân Công đi phía trước dẫn đường. Hắn và Phương Tịch dừng lại ở trước một linh mạch gần Băng Sát Hồ.
Băng Sát Các này nói là Các, nhưng thật ra là một dãy cung điện trải dài, đồng thời gần đây vô cùng yên tĩnh.
- Chỗ này là do Ly Thương Ma Cung chế tạo ra để chúng ta thanh tu, ngay cả tu sĩ tuần tra cũng ít tới chỗ này...
Hoàng Vân Công hạ độn quang xuống:
- Trong cung điện không sáng đèn chính là chỗ không chủ, đạo hữu có thể tùy ý lựa chọn một chỗ yên tĩnh để tu luyện, chờ đợi đại hội mở ra...
- Ồ? Không biết có mấy người tham dự?
Phương Tịch cảm thấy hứng thú.
Hoàng Vân Công tính toán một lúc:
- Chỉ trong Khương Quốc ta chắc hẳn có hơn hai mươi đồng đạo. Ngoài ra, trong mấy nước nhỏ gần đây cũng có mấy tu sĩ Nguyên Anh đến đây. Ví dụ như đạo hữu xuất thân Nguyên Quốc...
“Không... Nguyên Quốc đã chỉ còn lại một mình ta là Nguyên Anh.”
Trong lòng Phương Tịch thầm nghĩ, đồng thời âm thầm kinh hãi trước thực lực mạnh mẽ của Khương Quốc.
“Hơn hai mươi vị lão quái Nguyên Anh, xét về thực lực chắc hẳn gấp mười lần Nguyên Quốc... Không đúng, không thể tính như vậy được. Chỉ một vị Thất Sát Ma Quân chắc hẳn có thể dễ dàng đánh bại đám người Linh Phong Chân Quân, Cổ lão quái!”
Lúc này, Hoàng Vân Công dùng thần thức truyền âm vài câu. Có tu sĩ Nguyên Anh bay từ trong hai cung điện có trận pháp quấn quanh ra.
Một người trong đó mặc trang phục trắng với dáng vẻ lão già tiên phong đạo cốt.
Một người khác trông tiều tụy, khoác áo tơi đội nón trúc, trong tay còn cầm một cần câu.
- Hoàng Vân Công, đây là đồng đạo ngươi muốn tiến cử à?
Lão già áo bào trắng cười hì hì, nhìn Phương Tịch và lên tiếng chào trước:
- Lão phu là Bạch Vân Tẩu, vị này chính là Điếu Ngao lão nhân... Ra mắt Vân Kiệt Tử đạo hữu.
Hai vị này đều là tu vi Nguyên Anh sơ kỳ. Bọn họ và Hoàng Vân Công hình như có quan hệ không tệ.