Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 773 - Chương 936 - Rượu Thịt

Chương 936 - Rượu thịt
Chương 936 - Rượu thịt

- Ra mắt hai vị.

Phương Tịch cũng ôm quyền thi lễ. Hắn lại nghe Hoàng Vân Công cười ha hả nói:

- Hai người các ngươi đừng giả vờ nữa. Lão Bạch Vân, ngươi còn không lấy ra Ngũ Sắc Vân Hoa Trà ngươi cất kỹ, lão Điếu cũng lấy ra một con Hóa Long Thiện, lão phu thèm chúng đã rất nhiều năm rồi...

- Ha ha, chúng ta đã biết ngươi đang nhớ thương chút gia sản đó của chúng ta mà...

Điếu Ngao lão nhân cười giễu cợt:

- Vậy lão Hoàng Vân ngươi lấy ra mấy bình Hoàng Linh Tửu bản thân cất kỹ trước lại nói...

Ba lão quái cười nói tùy ý, rõ ràng quan hệ vô cùng thân thiết.

Hoàng Vân Công cười ha hả nói:

- Năm đó, lão phu và lão Điếu còn có lão Bạch Vân cùng trở thành tu tiên giới, còn có một danh hiệu Tửu Nhục Tam Hữu.

- Rõ ràng năm đó lão phu đề nghị là Tuế Hàn Tam Hữu, các ngươi uổng công phá hỏng danh tiếng...

Bạch Vân Tẩu ở bên cạnh nói với vẻ mặt vô cùng đau lòng.

Điếu Ngao lão nhân lại nhìn về phía Phương Tịch:

- Vân Kiệt Tử đạo hữu, không biết ngươi có thể có linh thực gì, cũng cho chúng ta mở mang tầm mắt đi?

- Linh thực à?

Phương Tịch trầm ngâm một lúc:

- Tại hạ có đọc qua Linh Thực Phu, chỉ là về linh mễ và linh tửu nên không lấy ra làm trò cười cho mọi người nữa. Thật ra năm đó do cơ duyên xảo hợp, ta đã từng bắt được một con Nhục Linh Chi huyết mạch biến dị...

- Nhục Linh Chi? Không tệ, không tệ...

Điếu Ngao lão nhân mừng rỡ:

- Nghe nói thịt nó ăn vô cùng ngon, lão phu đã sớm muốn thử một lần. Huyết mạch này từng biến dị chắc hẳn cũng có mùi vị khác...

...

Phương Tịch lấy ra thịt Thái Tuế, cùng mấy lão quái Nguyên Anh nướng thịt, uống rượu, thỉnh thoảng uống trà luận đạo cũng khá tự tại.

Sau nửa tháng, Phương Tịch đang tìm hiểu ngọc giản ở trong một gian cung điện bỗng nhiên mở hai mắt ra, hóa thành một ma quang lao thẳng lên trời.

Thùng thùng!

Theo tiếng thiên cổ, một chiếc lâu thuyền cực lớn kéo theo luồng ánh sáng rực rỡ chậm rãi bay từ xa đến.

- Ha ha... Không ngờ là Thất Bảo Lâu Thuyền của Ly Thương Ma Cung? Không ngờ Thiên Đố Ma Quân lái bảo vật này tới...

Ánh sáng liên tục chớp hiện, Tửu Nhục Tam Hữu hiện lên, nhìn lâu thuyền cực lớn với dáng vẻ khá xúc động.

- Thất Bảo Lâu Thuyền? Linh hạm này rất nổi tiếng sao?

Phương Tịch cảm thấy hứng thú, khiêm tốn thỉnh giáo.

- Có người nói Thất Bảo Lâu Thuyền là do một vị thiên tài trận đạo của Ly Thương Ma Cung mấy trăm năm trước chế tạo ra. Nó là một món Trận Khí Chi Bảo dung hợp giữa hai bản lĩnh trận pháp và luyện khí, tiêu hao rất nhiều thiên tài địa bảo cuối cùng mới chế luyện thành... Có người nói một lần có thể chứa hơn năm mươi nghìn tu sĩ. Quan trọng hơn, nếu có mấy vị tu sĩ Kết Đan thao túng, phối hợp với nghìn tu sĩ Luyện Khí Trúc Cơ cùng rót vào pháp lực, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh bình thường cũng không dám chống lại uy lực của nó...

Bạch Vân Tẩu chậm rãi nói.

- Thì ra là thế.

Phương Tịch lộ ra vẻ mặt được mở rộng tầm mắt.

Thất Bảo Lâu Thuyền với ánh sáng rực rỡ chạy đến trên không trung của Băng Sát Hồ, mới có một giọng nói trong trẻo truyền ra:

- Các vị đồng đạo, vẫn mời các vị vào Thất Bảo Lâu Thuyền cùng thương lượng chuyện lớn!

Vèo vèo!

Từ trong Băng Sát Cung, từng lão quái Nguyên Anh thi triển độn quang hiện lên.

Mà ở các nơi trên Băng Sát Hồ cũng có mấy vị lão quái Nguyên Anh không thích náo nhiệt, lại muốn tách riêng ra, cũng khống chế độn quang các màu, linh thú... hạ xuống sàn thuyền Thất Bảo Lâu Thuyền.

- Nếu vậy, chúng ta cũng đi tham dự thôi.

Hoàng Vân Công đề nghị một câu.

- Nên như vậy.

Phương Tịch hóa thành một ma quang, không nhanh không chậm đi tới trên Thất Bảo Lâu Thuyền.

Sau khi chân hắn đạp lên sàn gỗ tương tự với trầm hương, hắn nhìn cung điện nguy nga sừng sững, không khỏi khen ngợi một tiếng.

Thất Bảo Lâu Thuyền này cực lớn, chỉ là sàn thuyền giống như một quảng trường lớn, phần chính của thuyền ở cách đó không xa càng giống như một cung điện hơn.

Lúc này, ở trên quảng trường có từng vị tu sĩ Nguyên Anh đang đứng.

Trong bọn họ có người xấu xí, có người trông đặc biệt, khiến cho người ta vừa thấy đã khó quên.

Phương Tịch còn chưa kịp quan sát xong, đã có mùi thơm theo gió thổi tới, vô số cánh hoa bay từ tên cao xuống.

Từng cánh hoa màu hồng mờ ảo kèm theo mui son phấn mê hoặc lòng người.

Một ánh sáng màu phấn hồng hạ xuống, trong đó hiện ra một nữ tu mặc cung trang.

Nữ tử này má phấn mày ngài, dáng người thon thả, rõ ràng toàn thân được che kín trong cung trang màu tim sang trọng, không hề lộ ra nửa tấc da, lại cho người ta có một cảm cực kỳ khiêu khích và mơ màng.

“Nữ tu này... rất giỏi trong việc nắm bắt chừng mực không lộ nhưng càng mê người hơn.”

Trong lòng Phương Tịch đang xúc động, lại nghe Hoàng Vân Công kinh ngạc kêu lên một tiếng:

- Là đại trưởng lão Nam Cung Ly của Như Ý Môn... Nữ tử này không ngờ đã thăng cấp Nguyên Anh trung kỳ?

Bình Luận (0)
Comment