- Nam Cung Ly?
Điếu Ngao lão nhân cười giễu cợt:
- Ta nhớ hình như lúc lão Hoàng Vân ngươi còn trẻ đã từng chịu thiệt vì nàng? Chẳng trách ngươi có ấn tượng sâu sắc như vậy...
“Là chịu thiệt hay phúc?”
Phương Tịch liếc dáng vẻ xấu xí của Hoàng Vân Công, lại nhìn thấy Nam Cung Ly đi về phía đám người mình, trong lòng không khỏi chấn động.
“Nữ tử này chỉ vừa thăng cấp Nguyên Anh trung kỳ, xét về thực lực hoàn toàn kém hơn Thất Sát Ma Quân Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong...”
- Hóa ra là ba người bằng hữu xấu các ngươi... Mấy năm nay, cũng không thấy các ngươi tới chiếu cố cho việc kinh doanh của thiếp, quả thật khiến thiếp rất thương tâm...
Giọng nói của Nam Cung Ly mềm mại kiều mị, hình như có thể khiến xương cốt người ta cũng tan chảy. Ánh mắt nàng nhìn lướt qua ba người Hoàng Vân Công, cuối cùng nhìn sang Phương Tịch. Nàng không khỏi sửng sốt, bất chợt cười khúc khích:
- Đây là sát tinh các ngươi tìm được từ đâu ra vậy? Không ngờ trên thân có hai loại Oán Hồn Dẫn khác nhau, một loại trong đó xa lạ thì không nói làm gì, một loại khác...
Gương mặt như ngọc của Nam Cung Ly ghé sát vào trước mặt Phương Tịch, hơi thở giống như hoa lan nói:
- Lại là Thất Sát Điện... Nếu Thất Sát Ma Quân đến, ngươi sẽ làm thế nào?
Các tu sĩ Nguyên Anh trên sàn thuyền xung quanh đều tai thính mắt tinh. Nam Cung Ly lại cố ý không dùng thần thức truyền âm nên lúc này tất cả đều nghe được. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Phương Tịch với hàm ý khó hiểu.
- Cái gì? Đạo hữu còn từng giết chết đệ tử nòng cốt của Thất Sát Điện à?
Hoàng Vân Công kinh ngạc nói:
- Thất Sát Ma Quân kia vui buồn thất thường. Cho dù Thiên Đố Ma Quân ở đây cũng chưa chắc có thể ngăn cản hắn ra tay được đâu... Ôi, đạo hữu thực sự lỗ mãng... Lão phu và hai bằng hữu tốt còn có mấy phần thể diện. Nếu không chờ đến lúc Thất Sát Ma Quân tới, đạo hữu tiến lên bồi thường, sau khi bồi thường thì mọi chuyện sẽ qua thôi... Tu sĩ chúng ta có thọ nguyên nghìn năm, không thể vì nhất thời tranh khí phách mà vứt bỏ đại đạo trường sinh thật vất vả mới lấy được được!
- Cảm ơn mấy vị đã nhắc nhở, một mình ta gánh chịu chuyện này là được rồi.
Phương Tịch khẽ cười một tiếng, hiên ngang lẫm liệt nói.
- Hả? Không biết đạo hữu là...
Sóng mắt Nam Cung Ly long lanh. Người có thể thành tựu Nguyên Anh đều không thể thiếu được một trong ba thứ tâm tính, thiên phú, kỳ ngộ.
Sau khi vị này bị chỉ ra, vẫn lộ rõ mình đã tính trước mọi việc, xem ra cũng phải có chỗ dựa.
- Tại hạ là Vân Kiệt Tử!
Phương Tịch đáp lại.
Dù sao bất luận gây ra tội lỗi gì ở Khương Quốc đều do lão ma Vân Kiệt Tử gánh tội, không liên quan gì tới Long Ngư Đảo Chủ hắn.
Vèo!
Không lâu sau, lại một ma quang hạ xuống, trong đó hiện ra một lão ma Nguyên Anh sơ kỳ đầu với sắc mặt tái nhợt không thấy máu, con ngươi màu tím, khoác một bộ áo bào màu đen.
- Là Không Tang lão ma của Thất Sát Điện!
Nam Cung Ly hình như rất kinh ngạc:
- Thất Sát Ma Quân đâu?
- Hóa ra là đại trưởng lão của Như Ý Môn, sư huynh hắn... Sư huynh hắn...
Không Tang lão ma biết được chuyện hồn đăng của Thất Sát Ma Quân đã tắt, nhưng rõ ràng không thể nói ra trước mặt mọi người.
Bằng không với cách hành sự bá đạo của Thất Sát Ma Quân, kẻ thù của Thất Sát Điện có thể sẽ khiến Thất Sát Điện bị diệt môn!
Lúc này hắn qua đây, không ngờ cũng nghe nói tới lệnh ngừng chiến. Hắn muốn tạm thời che giấu chuyện Thất Sát Ma Quân đã chết, sau đó chính thức gia nhập hội minh, nhờ đó bảo vệ được đạo thống của nhà mình.
Nhưng chờ đến khi tầm mắt Không Tang lão ma nhất thời đảo qua, nhìn thấy Phương Tịch, hắn lại ngây ra.
Hắn không chỉ ngây người, trên gương mặt còn hiện ra vẻ khiếp sợ. Không ngờ hắn hóa thành một ma quang bắn nhanh về phía sau!
Chỉ để lại Phương Tịch với vẻ mặt vô tội và đám bạn nhậu Hoàng Vân Công ngơ ngác nhìn nhau...
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Nam Cung Ly nhìn Phương Tịch, lại nhìn Hoàng Vân Công. Cho dù nàng là lão ma đầu nhiều năm cũng khó tránh khỏi giống như rơi vào trong năm dặm mù sương.
Dù sao thế nào nàng cũng không thể tưởng tượng ra được người chết ở trong tay Phương Tịch không phải đệ tử nòng cốt gì đó của Thất Sát Điện mà là bản thân Thất Sát Ma Quân!
- Chẳng lẽ...
Nữ tử này cũng là người cực kỳ thông minh. Nàng đang khẽ cười để giảm bớt bầu không khí nặng nề, còn muốn lời nói khách sáo, cách đó không xa lại có độn quang hiện ra.
Ba đường ánh sáng trắng lập lòe và hạ xuống Thất Bảo Lâu Thuyền, hiện ra ba vị tu sĩ Nguyên Anh mặc trang phục nho sinh.
Một người dẫn đầu đội nho quan, trong tay cầm một cuốn sách đỏ trông rất có phong cách nho nhã, không ngờ tu vi đạt đến Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong.
- Là tu sĩ chính đạo!
Trên mặt Nam Cung Ly lập tức hiện ra vẻ chán ghét: