- Nhưng vạn vật trong tu tiên giới tương sinh tương khắc, lúc bản tọa tập luyện một môn bí thuật của Ly Thương Ma Cung, đánh bậy đánh bạ đã tìm ra được cách giải chú Oán Hồn Dẫn này, cách giải này còn liên quan đến một môn truyền thừa bí thuật vô cùng quý giá của bản cung. Nếu đạo hữu bằng lòng đáp ứng, Thiên Đố có thể tặng nó cho ngươi!
“Hóa ra Oan Hồn Dẫn này còn phiền phức như vậy?”
Phương Tịch âm thầm thở dài, gương mặt lại càng tươi cười hơn:
- Oán Hồn Dẫn cũng không có gì đáng lo... Bởi vì tại hạ tin tưởng ma đạo của Khương Quốc nhìn thấy ta cũng phải nhượng bộ lui binh, không phải ta phải trốn bọn họ!
Những lời này là nửa thật nửa giả, Phương Tịch tất nhiên không sợ ma đạo Khương Quốc.
Nhưng Oán Hồn Dẫn của Nguyên Thủy Ma Môn lại là một tâm bệnh của hắn, hắn rất muốn cách giải chú.
- Vậy bằng hữu tính làm thế nào?
Lông mày bạc của Thiên Đố Ma Quân nhíu chặt, rõ ràng không ngờ Phương Tịch mềm cứng đều không chịu.
- Xem ra đạo hữu nhất quyết muốn ta trợ giúp một tay.
Phương Tịch suy nghĩ rồi dùng thần thức truyền âm:
- Một lần... Tại hạ có thể đáp ứng ra tay một lần trong khả năng để đổi lấy cách giải chú.
- Một lần sao? Cũng được!
Thiên Đố Ma Quân suy xét một lúc rồi gật đầu đáp ứng.
Phương Tịch cũng gật đầu và ngồi xuống.
Rất nhiều Nguyên Anh thấy, hắn đã nói ra vài điều kiện, sau đó bị Thiên Đố Ma Quân thuyết phục.
Rất nhanh, từng chuyện nhanh chóng được sắp xếp và quyết định.
Thiên Đố Ma Quân thấy vậy thì mỉm cười:
- Như vậy... hai đạo chính ma chúng ta đồng lòng hợp sức, nhất định có thể vượt qua số kiếp lần này... Các vị đồng đạo đi đường xa đến đây, vẫn mong các vị cho Ly Thương Ma Cung được làm tròn trách nhiệm của chủ nhà. Ba ngày sau còn có thể có một hội trao đổi. Ly Thương Ma Cung ta sẽ ra mấy món vật trân quý...
Hắn vỗ tay, từng ma nữ mặc trang phục mát mẻ tiến vào trong điện, bắt đầu ca múa.
Sau đó còn có số lượng lớn linh tửu và món ngon được bày lên.
Một nhóm lão ma Nguyên Anh thản nhiên đối mặt với những thứ này. Ngược lại, Phương Tịch và Tửu Nhục Tam Hữu khá thích thú...
...
Ban đêm, Phương Tịch đang ngồi xếp bằng trong phòng tu luyện do Thất Bảo Lâu Thuyền cố ý cung cấp, nhớ lại những gì biết được và được mất trong ngày hôm nay.
- Yêu Giới... Thiên Yêu Khí... Yêu tu... Địa Tiên Giới...
- Đại loạn sắp tới... Ta vẫn nên trở lại sống tùy tiện như trước, tiện thể chế luyện ra Thần Anh Kiếm để tăng cường lực chiến đấu...
- Chờ đã, bây giờ ba mệnh bài của Nguyên Anh đại khái còn chưa vỡ, đệ tử môn nhân đại khái cho rằng những lão quái này rơi vào bên trong bí cảnh hoặc cách đó cực xa, tông môn không đến mức lập tức sụp đổ... Chẳng phải trước khi quay về Phỉ Thúy Đảo, ta còn có cơ hội đi vặt một đám lông dê?
Phương Tịch chà xát ngón tay và hơi động tâm.
Vào lúc hắn lấy ra Xích Huyết Ma Kinh muốn nghiên cứu đôi chút, một tấm lệnh bài bên cạnh bỗng nhiên rung lên và phóng ra một quầng sáng trắng.
Đây là lệnh bài cấm chế do Ly Thương Ma Cung tặng, chuyên dùng để khống chế chỗ động phủ này.
Phương Tịch khẽ nhíu mày, cầm lấy lệnh bài cấm chế đánh vào một pháp quyết.
Không lâu sau, một trận gió nhẹ thổi qua, Nam Cung Ly đi đến trong mùi hoa mai thoang thoảng:
- Vân Kiệt Tử đạo hữu...
- Hóa ra là đại trưởng lão của Như Ý Môn... Không biết đại trưởng lão đến thăm lúc đêm khuya có chuyện gì?
Phương Tịch nhíu mày.
- Vân Kiệt Tử đạo hữu cần gì phải tỏ ra xa cách với thiếp thân như vậy?
Nam Cung Ly hình như chuyên tâm trang điểm, chỉ thấy nữ tử này chải tóc cao, da trắng mịn như mỡ đặc, môi đỏ thẫm, hai mắt long lanh như biết nói, không ngờ còn lộ ra vài phần đáng yêu.
Phương Tịch đã gặp qua tiên tử ma nữ, xét về dung mạo cũng có người xuất sắc như Nam Cung Ly nhưng không thể phong tình bằng.
Hắn vẫn thản nhiên nhìn chằm chằm vào nữ tử này, khiến trong lòng Nam Cung Ly thấy ớn lạnh, cười gượng nói:
- Thiếp thân tới đây là muốn cảm ơn đạo hữu...
- Ồ? Vì sao đại trưởng lão lại muốn cám ơn ta?
Phương Tịch vô cùng kinh ngạc.
Nam Cung Ly cung kính thi lễ:
- Cảm ơn đạo hữu loại bỏ Thất Sát Ma Quân giúp Như Ý Môn. Trước đây, lão ma này nắm giữ Thất Sát Điện đã nhiều lần nghiền ép bản môn, ngay cả thiếp thân cũng không ít lần phải chịu thiệt...
- Ồ? Ngươi làm sao biết được chuyện này? Trước đó, không phải ngươi còn tưởng rằng ta giết một đệ tử nòng cốt của Thất Sát Điện sao? Chẳng lẽ...
Ánh mắt Phương Tịch khẽ đảo, không ngờ phát ra sát khí khiến Nam Cung Ly thầm run sợ. Nguyên Anh trong đan điền dường như cảm ứng được điều gì, không ngừng run rẩy.
Nàng vội vàng nói:
- Đạo hữu đừng trách, mời đạo hữu xem vật này.
Nam Cung Ly bấm pháp quyết, trong túi linh thú xuất hiện một quầng sáng màu xám. Tiếp theo một con khỉ lớn bằng ngón cái hiện ra. Lông nó đen xì trông không khác nào yêu hầu bình thường bên ngoài, điều duy nhất đặc biệt chính là có bốn cái tai!