Viên đan dược này chính là mô phỏng Ngưng Anh Đan thượng cổ chế luyện ra, bởi vì thiếu mấy vị linh dược thiên địa quan trọng, công hiệu chỉ bằng hai phần ba loại chính gốc.
Ngay cả như vậy, tám tông môn lớn Nguyên Anh ở trong tu tiên giới Tây Mạc cũng phải hợp sức mấy trăm năm mới có khả năng miễn cưỡng góp đủ nguyên liệu cho một lò.
Phương Tịch nhìn yêu cầu chiến công, bĩu môi:
- Cảm giác phải giết mấy con yêu tu hóa hình mới đủ. Thật giỏi lừa...
Tầm mắt của hắn nhìn xuống, lập tức thấy mấy phần thưởng không tệ.
Hắn lại tìm kiếm một lượt, nhìn thấy thứ mình muốn ở chỗ khá bắt mắt:
- Trảm Yêu Kiếm, Vạn Yêu Phiên, Chiếu Yêu Kính... Ba loại pháp bảo này hợp lại được gọi là Diệt Yêu Tam Bảo, phương pháp chế luyện pháp khí mô phỏng linh khí tương đối rẻ, cho dù là phương pháp chế luyện chính phẩm, lại miễn cưỡng đủ giết mấy con yêu thú cấp ba lập chiến công.
Phương Tịch lại xem qua bảng chiến công vài lần mới đi tới một chỗ bàn đăng ký.
- Có phải tiền bối muốn nhận nhiệm vụ không?
Người chịu trách nhiệm đăng ký là một vị tu sĩ Trúc Cơ, trong tay hắn còn luôn cầm một Chiếu Yêu Kính. Sau khi nhìn thấy Phương Tịch đi qua, hắn lập tức kính cẩn hơn vài phần.
- Ừ, ngươi làm thủ tục, ta muốn ra khỏi thành săn yêu.
Phương Tịch ném ra lệnh bài màu vàng của mình.
Phần lớn tán tu không thích lên tường thành bị trói buộc, cho dù chiến công có cao hơn nhưng phần lớn bọn họ đều lựa chọn một người một kiếm hoặc tạo thành đội nhỏ ra khỏi thành tiêu diệt yêu.
- Vãn bối hiểu rõ... Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối?
- Mộc chân nhân!
Trúc Cơ kia nhanh chóng đăng ký:
- Quyền hạn lệnh bài của tiền bối đã được cập nhập, có thể sử dụng một lần truyền tống trận qua khu vực của Yêu tộc. Vẫn mong tiền bối nhận lấy khối Lưu Ảnh Thạch này làm bằng chứng chiến công... Nếu như đánh rơi hoặc làm hỏng, nguyên liệu yêu thú quan trọng còn lại cũng có thể xem là bằng chứng.
Phương Tịch gật đầu ra hiệu đã rõ, sau đó lại đi tới một nửa khu vực khác trong thành.
Hắn vừa tiến vào, đã nhìn thấy rất nhiều tu sĩ cao cấp tạo thành đội chấp pháp bay qua bầu trời.
Nếu như tu luyện Linh Mục Thuật, thậm chí có thể nhìn thấy trên tường thành cách đó không xa không ngừng lập lòe linh quang pháp thuật các màu.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, dường như lập tức tiến vào khu vực chiến chiến!
Lúc này, một đội tu sĩ đi qua và liếc nhìn lệnh bài màu vàng tản ra một chùm điểm sáng màu vàng bên thắt lưng của Phương Tịch, hình như đang xác nhận thân phận.
Người dẫn đầu đội tu sĩ kia là một nữ tu cao ngạo. Nàng khẽ gật đầu nhưng không hề có ý định bắt chuyện, cứ đi qua.
Phương Tịch dựa theo bản đồ, không lâu sau đã tới một chỗ điện phủ được canh phòng nghiêm ngặt.
Một thần thức mơ hồ đảo qua ở trên người hắn.
“Có lão quái Nguyên Anh trấn giữ, chẳng qua chỉ là sơ kỳ...”
Hắn giả vờ hoàn toàn không biết gì, đi vào trong điện đường.
Ầm ầm ầm!
Từng cột sấm sét nối liền trời đất giống như khởi động cả tòa điện phủ.
Mà ở dưới lôi quang là từng truyền tống trận cỡ nhỏ.
- Truyền tống trận ở khoảng cách ngắn!
Mắt Phương Tịch lập tức sáng lên. Bây giờ hắn cũng có thể bố trí ra được trận này. Hắn muốn xem kỹ trình độ của những người trong nghề ở Tây Mạc.
- Đạo hữu cũng chuẩn bị ra khỏi thành săn yêu sao?
Một vị nam tử cao lớn hào phóng với tu vi Kết Đan hậu kỳ lập tức tiến tới, đưa ra lời mời:
- Tại hạ là Vưu Thiên Hào, không bằng chúng ta tập hợp thành đội được không?
- Xin lỗi, ta thích đi lại một mình.
Phương Tịch kiên quyết từ chối. Hắn không quan tâm sắc mặt người này khó coi thế nào, hắn đi tới trước một truyền tống trận, đưa ra lệnh bài của mình và đứng lên trên đó.
- Lần này truyền tống chỉ là truyền tống ngẫu nhiên, nó sẽ đưa đạo hữu rơi vào một khu vực bất kỳ. Chúng ta đã tìm hiểu rõ ràng chỗ đó từ lâu, Yêu tộc xuất hiện ít.
- Mong đạo hữu thắng lớn trở về!
Tu sĩ chịu trách nhiệm truyền tống cung kính chúc một câu và đánh ra một pháp quyết.
Ánh sáng màu bạc lập lòe.
Thiên địa lập tức thay đổi!
- Truyền tống trận khoảng cách ngắn này thật sự không thoải mái, còn nhỏ hơn truyền tống trận cổ rất nhiều.
Phương Tịch nhìn bầu trời đầy trận pháp rực rỡ, còn có thảo nguyên trên mặt đất, âm thầm suy nghĩ.
Đúng lúc này, một con yêu thú cấp ba giống như sài lang lao từ chỗ cách đó không xa qua, nó to lớn giống như ngọn núi, trên thân còn có lửa lớn quấn quanh.
Nó nhìn thấy Phương Tịch, lập tức lao tới!
“Đây cũng tính là tần suất yêu thú xuất hiện hơi thấp à?”
Trong lòng Phương Tịch cảm thấy cạn lời, há miệng phun ra một ngọn lửa đen kịt.
Ban đầu, con sài lang lửa kia nhìn thấy sóng pháp lực của Phương Tịch chẳng qua là Kết Đan, nó càn rỡ rít gào một tiếng, há miệng phun ra một ngọn lửa đỏ ngầu.
Nhưng theo ngọn lửa tối đen vừa ra, ngọn lửa đỏ ngầu lập tức bị ngọn lửa màu đen đốt cháy.