Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 803 - Chương 966 - Truy Đuổi 3

Chương 966 - Truy đuổi 3
Chương 966 - Truy đuổi 3

Hai vị tu sĩ Kết Đan một nam một nữ kia tái mặt. Nhưng nhìn toàn thân Phương Tịch có ma khí dày đặc bao phủ, bọn họ thực sự không dám đánh cược vào lòng tốt của vị tiền bối này, cả hai đều hóa thành hai độn quang bắn nhanh về hai phía một trái một phải.

- Hừ!

Phương Tịch hừ lạnh một tiếng, một thanh trường mâu màu đỏ như máu xuất hiện ở trong tay hắn. Hắn tiện tay ném đi.

Trường mâu này phát ra một tiếng nổ, lập tức vượt qua khoảng cách vài dặm, đuổi kịp nam tu sĩ Kết Đan đang hóa thành độn quang chạy thoát thân.

Người này hoảng sợ biến sắc, phun ra pháp bảo bản mệnh, một cái chuông nhỏ màu xanh hóa thành quầng sáng màu xanh mông lung bao phủ lấy hắn.

Nhưng ở dưới sấm sét đỏ như máu lóe lên, pháp bảo bản mệnh của người này lại nổ tung thành năm bảy mảnh.

Trường mâu màu đỏ như máu vẫn lao nhanh không ngừng, đâm vào trong cơ thể, khiến hắn hóa thành một đám sương máu ở giữa không trung.

Phía khác, nữ Kết Đan đang mừng rỡ vì nghĩ mình thoát được một mạng, lại không nhìn thấy một ánh sáng hình cung màu đỏ tươi xẹt qua trong hư không.

Trên mặt nữ tử này vẫn còn vẻ vui mừng vì sống sót sau tai nạn, cơ thể đã bị chém làm hai đoạn...

...

- Đáng chết. Sao lại chọc phải một lão quái Nguyên Anh xa lạ!

Vưu Thiên Hào chạy một hơi hết trăm dặm, vẻ mặt vô cùng tái nhợt, có thể cảm nhận được một thần thức mạnh mẽ đã khóa chặt hắn từ lâu.

- Cũng may ta có một Bách Lý Phi Độn Phù... Nhưng còn xa mới đủ.

Hắn nhìn xung quanh, vẻ mặt bỗng nhiên vui mừng:

- May là sư bá đang ở khu vực gần đây...

Trong tay Vưu Thiên Hào hiện ra một viên Thông Tấn Châu màu vàng đất, vội vàng nói mấy câu.

- Ngươi trốn không thoát đâu.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên ở gần tai hắn.

Vưu Thiên Hào lập tức giống như chim sợ ná, không để ý tới chuyện khôi phục pháp lực nữa, vội vàng chạy thoát thân.

Phương Tịch bay nhanh, độn quang với hai màu đen đỏ vô cùng hung ác, giống như một dải cầu vồng bay xa mấy trăm dặm. Hắn lại nhìn thấy Vưu Thiên Hào độn quang, lập tức cười lạnh, muốn tiễn người này lên đường.

Nhưng vào lúc này, một thần thức truyền âm lại vang lên ở gần tai hắn:

- Vẫn mong đạo hữu giơ cao đánh khẽ...

- Ơ? Không ngờ là hắn?

Ánh mắt Phương Tịch lóe lên, nhưng không ra tay nữa.

Không lâu, độn quang của hắn dừng lại. Hắn nhìn thấy Vưu Thiên Hào đang đứng ở bên cạnh một tu sĩ Nguyên Anh mặc áo bào đen, không ngừng giải thích gì đó...

Vị chân quân mặc áo bào đen này có dáng vẻ trung niên, hai bên tóc mai đã điểm sương. Hắn nhìn Phương Tịch với vẻ mặt chút kinh ngạc không hiểu:

- Mộc chân quân?

Người này không ngờ là Hắc Sa Chân Quân của Hoàng Sa Phái, vị tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ thức tỉnh Hắc Sa Thần Thể kia!

Tuy Phương Tịch che giấu gương mặt, nhưng các tu sĩ Nguyên Anh nhận nhau chủ yếu là dựa vào thần thức và khí tức pháp lực.

Lần trước Phương Tịch còn từng ra tay với vị Nguyên Anh Chân Quân này, đối phương tất nhiên sẽ không nhận nhậm.

- Hóa ra người này là môn hạ của Hắc Sa đạo hữu...

Vẻ mặt Phương Tịch hơi khó coi.

- Người này không phải là đồ nhi của bản tọa mà là người trong mạch của Càn Sa sư đệ...

Hắc Sa Chân Quân thở dài:

- Bản tọa đã biết được mọi chuyện xảy ra trong đó, vẫn mong đạo hữu nể mặt bản tọa mà dừng tay ở đây, được không?

Dưới sự ra hiệu của Hắc Sa Chân Quân, Vưu Thiên Hào bất đắc dĩ bước tới thi lễ:

- Tiền bối, lần này là vãn bối không đúng, mong tiền bối tha lỗi!

Hắn nói xong còn nghĩ viên nội đan Phong Lôi Giác Mãng kia, lại lấy ra:

- Vãn bối bằng lòng lấy vật này nhận tội...

Phương Tịch nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi thầm cười lạnh.

“Người này ỷ vào trưởng bối trong sư môn của mình là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, còn thật sự không hề kiêng kỵ. Phải biết ta đã giết không ít sư huynh đệ của ngươi, ngay cả sư phụ ngươi cũng vì ta mà chết...”

- Nếu ta không nể mặt đạo hữu thì sao?

Hắn lạnh cười nói ra một câu khiến Hắc Sa Chân Quân biến sắc, nói tiếp:

- Chẳng qua lần trước đạo hữu cho bản chân quân chút mặt mũi, bản chân quân tất nhiên cũng muốn bánh ít đi, bánh quy lại. Dù sao nơi này cũng là nơi Yêu tộc chiếm giữ, không tiện đấu pháp lâu... Không bằng giao hẹn ba chiêu được không? Nếu đạo hữu có thể đỡ được ba chiêu của bản chân quân, bản chân quân sẽ không tính toán chuyện lần này. Nếu không bảo người này để mạng lại đây!

Ánh mắt Phương Tịch lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Vưu Thiên Hào. Lúc này Vưu Thiên Hào mới biết sợ, nhìn về phía Hắc Sa Chân Quân xin giúp đỡ:

- Sư bá...

- Giao hẹn ba chiêu?

Hắc Sa Chân Quân cảm nhận một lúc, phát hiện khí tức của Phương Tịch vẫn là Nguyên Anh sơ kỳ, mặc dù trong lòng hắn kinh ngạc không hiểu, nhưng không suy xét lâu đã đáp ứng:

- Lại giống như Mộc chân quân đề nghị, lấy ba chiêu làm giới hạn.

Hai độn quang lập tức bay ra, bọn họ đứng thẳng giữa không trung, từ phía xa nhìn nhau.

Bình Luận (0)
Comment