- Thật may chỉ là một con yêu thú cấp bốn hạ phẩm, ta còn có thể giải quyết được, không cần thi triển thuật triệu hoán bản tôn đánh thay...
Vèo!
Thân hình Phương Tịch nhanh chóng bay đi. Hắn cất Thanh Lân Thuẫn xong, còn rảnh rỗi kiểm tra pháp khí trữ vật của Yêu tộc vảy xanh kia.
Yêu tộc này sử dụng đạo cụ trữ vật là một cái vỏ sò kỳ lạ.
Nếu không phải Phương Tịch đã vô cùng nhạy bén đối với lực hư không, không chừng còn thật sự bị nó lừa gạt, xem thành món đồ chơi nhỏ bình thường.
Bùm bùm!
Sau khi thần thức của hắn công phá cấm chế trong đó, một không gian nhỏ lại hiện lên ở trong cảm ứng của hắn.
Da thú, xương thú, khoáng thạch không biết tên, linh hoa...
- Phần lớn ta đều không nhận ra... ta phải kiếm một quyển giới thiệu về đặc sản ở Yêu Giới mới được.
Thần thức của Phương Tịch đảo qua, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
Tiếp theo, ánh mắt của hắn lập tức sáng lên, trong tay hiện ra hai vật.
Thứ nhất là một quyển sách da thú được khâu bằng loại da thú nào đó, trong đó đều là những đoạn yêu văn. Phương Tịch xem hoàn toàn không hiểu.
Nhưng ở những yêu văn cuối cùng còn còn vài tờ sử dụng một loại chữ triện màu bạc!
Phong thái của nó mờ mịt giống như từng con linh cầm phượng hoàng giang cánh muốn bay, kèm theo chút thần vận hư không phức tạp thâm ảo, khiến Phương Tịch luôn tìm hiểu phù văn hư không vừa nhìn đã khó có thể rời được mắt...
- Yêu văn màu bạc này giống như là bản yêu văn bình thường thăng cấp... Đáng tiếc ta xem vẫn không hiểu, nhưng đại khái có thể suy đoán ra nó có liên quan tới hư không.
Phương Tịch cất quyển sách da thú, chuẩn bị sau này tìm cơ hội học tập chữ viết của Yêu tộc. Tiếp theo, hắn lại nhìn về phía một vật khác.
Đó là một cái vòng đồng có kiểu dáng cổ xưa!
Ở trên vòng đồng này còn mơ hồ khắc một ít phù văn.
Nếu là trước đây, Phương Tịch sẽ không phân biệt ra được. Nhưng bây giờ hắn ở Thiên Vệ Thành mở mang kiến thức, rất nhanh đã nhận rõ:
- Ngự Yêu Hoàn?
Ngự Yêu Hoàn này chính là một loại pháp bảo đặc biệt, có thể giam cầm yêu thú, bắt nó ra sức cho mình!
- Bởi vì không thể giết chết Yêu tộc, bởi vậy không được tính vào trong Diệt Yêu Tam Bảo, nhưng ngoài tam bảo, nó là một loại pháp khí được tu sĩ hoan nghênh nhất... Nhưng trong tay tu sĩ hình như chỉ có Ngự Yêu Hoàn cấp ba là cao nhất, chỉ có thể thu phục yêu thú cấp ba mà thôi...
- Ngự Yêu Hoàn này dường như lại đạt đến cấp bậc linh bảo... Lẽ nào truyền thuyết là thật. Ban đầu, Ngự Yêu Hoàn được truyền ra từ Yêu Giới? Quả nhiên Yêu tộc đối phó với yêu của mình cũng vô cùng tàn nhẫn?
Ánh sáng màu đen lóe lên, phía trước đã hiện ra một góc của Thiên Vệ Thành.
Phương Tịch thấy vậy, trên mặt không khỏi mỉm cười.
...
Truyền Tống Điện Đường.
Rất nhiều cột sấm sét vẫn nguy nga, phát ra khí tức nguy hiểm.
Tu sĩ Kết Đan trông coi truyền tống trận lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thấy trên truyền tống trận có ánh sáng màu bạc lập lòe, hắn âm thầm nắm chặt lệnh bài.
Nếu truyền tống tới là Yêu tộc, Bát Phương Phong Lôi Trận được bố trí trong điện đường này sẽ phát huy tác dụng.
Trong ánh sáng lóe ra, bóng dáng Phương Tịch dần dần hiện lên.
- Hóa ra là đạo hữu...
Tu sĩ Kết Đan thở phào nhẹ nhõm, cười hỏi:
- Đạo hữu đi lần này có thu hoạch thế nào?
- Thu hoạch khá phong phú!
Phương Tịch cười nhạt gật đầu.
Hắn bất chợt nhìn thấy một truyền tống trận khác cũng có ánh sáng lập lòe.
Tiếp theo, bóng dáng của Hắc Sa Chân Quân hiện ra. Chỉ là lúc này sắc mặt đối phương tái nhợt, vừa nhìn đã biết nguyên khí bị tổn thương nặng nề.
- Hắc Sa đạo hữu, sao vậy?
Ánh sáng màu xanh lam lóe lên, một lão già mặc áo bào màu xanh lam xuất hiện, trên thân thình lình tản ra sóng pháp lực cấp Nguyên Anh, chính là người trông coi điện này... Lam Ương Chân Quân!
- Gặp phải một con đại yêu hóa hình cấp bốn trung phẩm...
Hắc Sa Chân Quân cười gượng.
Trên thực tế, hắn ở trong Nguyên Anh trung kỳ không phải người yếu, nếu không phải ban đầu đấu pháp bị người ta tổn thương nguyên khí, có lẽ sẽ không chật vật như vậy.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy Phương Tịch, không khỏi sửng sốt:
- Mộc chân quân...
- Ồ? Không ngờ cũng là một vị đồng đạo?
Lam Ương Chân Quân nhìn Phương Tịch, trên mặt thoáng kinh ngạc.
Cho dù bị Hắc Sa Chân Quân vạch trần, nhưng Phương Tịch ở trong mắt hắn lúc này vẫn là một tu sĩ Kết Đan.
- Hắc Sa đạo hữu bình yên vô sự, ta cũng yên tâm.
Phương Tịch mỉm cười và đáp lại.
- Lúc đó, ta gặp được yêu thú cấp bốn hạ phẩm đuổi bắt đạo hữu, không biết nó...
Hắc Sa Chân Quân nhìn Phương Tịch dường như không hề có vết thương gì, trong lòng xuất hiện một suy đoán đáng sợ.
- Yêu thú kia đã đền tội!
Phương Tịch cười lộ ra hàm răng trắng, nhìn về phía Lam Ương Chân Quân:
- Không biết giết chết một con đại yêu hóa hình... sẽ có chiến công bao nhiêu?
…