Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 809 - Chương 972 - Cắn Nuốt Thủy Tổ

Chương 972 - Cắn nuốt Thủy Tổ
Chương 972 - Cắn nuốt Thủy Tổ

Mấy tháng sau, ở Phỉ Thúy Đảo trong tu tiên giới Nam Hoang, Chung Hồng Ngọc đi tới Trường Thanh Điện, nhìn lướt qua cành lá tươi tốt của Yêu Ma Thụ gần như che khuất cả vùng đất trung tâm. Nàng chậm rãi đi vào trong điện.

Phương Tịch đang cầm một quyển sách cổ trong tay, tùy ý lật xem. Hắn nhìn thấy Chung Hồng Ngọc đi đến, không khỏi cười:

- Hồng Ngọc, mấy ngày qua ngươi rất ít khi tới đây...

Gương mặt Chung Hồng Ngọc hơi đỏ lên, hành lễ nói:

- Công tử... tu tiên giả tới các nơi trong Phỉ Thúy Đảo đã ổn định thỏa đáng, còn có người phàm đi theo tới đây... Đã chuyên vẽ ra một địa vực riêng để xây dựng một nước nhỏ, vẫn mong công tử ban tên cho!

- Đại Tai Càn Nguyên... Quốc hiệu là Càn!

Phương Tịch thuận miệng đặt.

Người phàm trên mỗi linh đảo của Vạn Đảo Hồ sinh sôi nảy nở, gần như là từng quốc gia nhỏ, bây giờ cũng tiếp nhận không ít người chạy nạn.

Chờ đến khi người phàm trưởng thành, có thể tham gia đại hội kiểm tra linh căn, nắm giữ hy vọng trở thành tu tiên giả.

Chung Hồng Ngọc đã thực hiện phân chia tầng lớp xã hội như vậy.

Hắn suy nghĩ, bỗng nhiên vẫy tay một cái, một phù lục sử dụng nhiều lần xuất hiện, rơi vào trong tay Chung Hồng Ngọc.

- Đây là...

Chung Hồng Ngọc nhìn phù lục trong tay, chỉ thấy những phù lục này hoàn toàn khác với những loại thường gặp.

Nền màu vàng nhạt, trên đó có từng cái phù văn màu bạc.

Thật sự phải nói giống thì nó tương tự với Phá Trận Phù.

- Đây là Truyền Tống Phù, chính là truyền tống trận do tu sĩ cổ chuẩn bị dành riêng cho người có thực lực thấp dùng... Bây giờ, ngươi đã là Kết Đan thật ra không cần dùng, nhưng một vài người thân thiết có tu vi kém sau này đi truyền tống trận có thể dùng lên.

Phương Tịch khoát tay nói.

Chung Hồng Ngọc là người một nhà được Phương Tịch tin cậy vẫn biết được chuyện sau Trường Thanh Điện có truyền tống trận cổ.

Nàng nghe được lời này, sắc mặt chợt biến đổi:

- Tình hình đã tệ đến mức này sao?

- Không, chỉ là đề phòng biến cố xấu nhất xảy ra thôi.

Phương Tịch khoát tay và bỗng nhiên giật mình, nhìn về phía sau Trường Thanh Điện, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng.

Hậu điện.

Trên truyền tống trận cổ duy nhất hoàn hảo, một ánh sáng màu bạc phát ra và hóa thành vòng xoáy.

Tiếp theo, Ngoại Đạo Nguyên Anh bám trên thân Huyền Hỏa Ma Cương lại đi ra.

Thần thức của hắn đảo qua, nhìn thấy bản tôn ở trước điện, hắn không quấy rầy, tự mình đi vào trong động phủ ngồi tĩnh tọa điều tức.

Ba canh giờ sau, Phương Tịch trở lại động phủ và ngồi đối diện với Ngoại Đạo Nguyên Anh, bỗng nhiên bấm pháp quyết.

Ở đỉnh đầu hắn, ánh sáng màu xanh lóe lên, chủ Nguyên Anh xuất hiện, chân đạp Tinh La Kỳ Bàn, tay nâng Chư Thiên Bảo Giám, bên cạnh còn có một cung điện nhỏ, một cái ấn nhỏ đen cùng một thanh linh quạt màu xanh.

Hắn nhìn Ngoại Đạo Nguyên Anh hiện lên trên đỉnh đầu Huyền Hỏa Ma Cương, hai tay bỗng nhiên bấm pháp quyết, từng cấm chế màu xanh lập lòe và rơi vào trong cơ thể Ngoại Đạo Nguyên Anh.

Hai ánh sáng màu vàng xanh cũng bắn ra khỏi đôi mắt của chủ Nguyên Anh, rơi vào trong đôi mắt của Ngoại Đạo Nguyên Anh...

Một lát sau, Ngoại Đạo Nguyên Anh hoàn thành đồng hóa, Phương Tịch lại thở dài, lặng lẽ nhớ lại thu hoạch của Ngoại Đạo Nguyên Anh lần này:

“Ngoại Đạo Nguyên Anh lộ ra pháp lực không thua gì thần thông Nguyên Anh trung kỳ... Ở Đông Bát Vực bị lôi kéo, lại lấy thi thể Độc Giác Lân Thú kia làm chỗ dựa, kiếm lấy một khoản chiến công lớn, không chỉ đổi được phương pháp chế luyện Diệt Yêu Tam Bảo, còn có một số bảo vật và bí thuật khác...”

“Đương nhiên, vật có giá trị nhất, vẫn là thi thể và nội đan của Ngũ Hành Lân Tộc kia!”

“Nếu có thể bồi dưỡng thành khôi lỗi gỗ, ta sẽ không cần mỗi ngày khổ luyện khôi lỗi thuật nữa...”

Trong lòng Phương Tịch có phần mong chờ, đi tới dưới Yêu Ma Thụ.

Yêu Ma Thụ vẫn như xưa, trên thân cây tối đen mơ hồ kèm theo đường vân màu đỏ sậm, tản ra khí tức yêu dị.

Phương Tịch vươn tay ra, vuốt ve Yêu Ma Thụ.

Dưới liên kết với Trường Sinh Thuật, Yêu Ma Thụ này lại tương đương với một hóa thân của hắn vậy, có thể nói là tâm ý tương thông.

Hắn vỗ một cái vào vào túi trữ vật, một thi thể Độc Giác Lân Thú dài gần ba trượng lại hiện ra, ở vị trí phần lưng có một vết thương đáng sợ.

Cho dù chết, trên người nó vẫn phát ra khí tức của hung thú, vẫn có thể khiến tu sĩ Kết Đan bất giác khiếp sợ.

Đây cũng là uy thế của yêu thú cấp bốn!

Một sợi dây leo hạ xuống, cuối cùng kết ra một thứ giống như hạt giống.

Phương Tịch giơ tay nhận lấy, tiếp theo tiện tay ném vào trong vết thương của con Độc Giác Lân Thú.

Xuy xuy!

Hạt giống này bắt đầu nhanh chóng hấp thu yêu huyết, hình như muốn nẩy mầm...

Nhưng trong phút chốc, một làn khói trắng xuất hiện.

Yêu Ma Thụ con không ngờ có vẻ không chịu nổi huyết khí hung thần trong yêu thú cấp bốn, đang chậm rãi tan chảy...

- Thất bại...

Phương Tịch nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt lại hết sức bình tĩnh.

Dù sao Yêu Ma Thụ có cực hạn, hơn nữa đây là một gốc cây con!

Bình Luận (0)
Comment