Tuy Ngoại Đạo Nguyên Anh không có Khô Vinh Huyền Quang, nhưng bản lĩnh Đại Đả Thuật cũng có thể lập tức triệu hoán bản tôn trợ trận.
- Xem ta đối xử với Ngoại Đạo Nguyên Anh khá tốt, sau này Ngoại Đạo Nguyên Anh vẫn ngoan ngoãn làm công đi.
- Ta cứ nhàn nhã trồng cây trên đảo là được rồi...
Phương Tịch ung dung nghĩ, vung tay lên thu Khôi lỗi Thanh Kỳ Lân, bắt đầu đi dạo trên Phỉ Thúy Đảo.
...
Ở khu vực ngoài cùng của Vạn Đảo Hồ.
Một nhóm tu sĩ che chở người phàm chạy nạn thật vất vả đi tới bên bờ hồ.
- Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên! Lục yêu không giỏi bơi... Chúng ta đến trong hồ lớn là an toàn rồi.
Một tu tiên giả đạp trên phi kiếm, lớn tiếng nói.
Lúc này, một đội tàu người phàm đến từ Vạn Đảo Hồ cũng đã chạy đến bên bờ, đang khẩn trương vận chuyển dân chạy nạn.
Rất nhiều người phàm xanh xao vàng vọt, trên gương mặt đầy vẻ phong sương, bị tai họa hành hạ đến gần như hoàn toàn tê dại, giống như thủy triều lao lên thuyền.
Mãi đến khi ngồi ở trên sàn thuyền, lại nhận được đồ ăn nước uống, trên mặt bọn họ mới miễn cưỡng có chút sức sống.
- Gia gia, những người phàm tục này thật thê thảm!
Trong thuyền lâu, một cánh cửa sổ mở ra, hiện ra con mắt của một thiếu nữ.
Nàng mặc một bộ trang phục màu xanh lá cây lộ vẻ hoạt bát tinh ngịch. Lúc này, nàng nhìn dân chạy nạn trên cả thuyền với vẻ thương hại.
- Ôi... Đây cũng là chuyện bất đắc sĩ thô. Ai bảo thú triều lần này chục nghìn năm khó gặp.
Ở bên cạnh thiếu nữ còn có một lão già. Tuy đầu tóc hắn bạc phơ nhưng không thấy co chút tiều tụy nào, trái lại tràn trề sức sống.
Rất rõ ràng đây là một vị tu sĩ Trúc Cơ!
- Những người phàm này vẫn tính là tốt, có tu tiên giả che chở mới có thể chạy trốn tới Vạn Đảo Hồ... Những người bị chết trên đường đi mới thảm.
Lão già Trúc Cơ hình như nhìn thấu tình đời, ánh mắt nhìn cháu gái của mình với vẻ cưng chiều.
- Đúng vậy... nhờ có Long Ngư Chân Quân.
Trong mắt thiếu nữ đầy vẻ hâm mộ và hướng tới:
- Sau này ta cũng sẽ trở thành loại tu tiên giả có thể che chở một phương, nhân hậu và khoan dung!
- Che chở một phương? nhân hậu và khoan dung?
Vẻ mặt lão già Trúc Cơ đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Hắn nhìn xung quanh và đặc biệt bố trí một kết giới cách âm, mới hạ giọng:
- Tiểu Ngọc, lão phu vốn không muốn nói ra vài chân tướng, nhưng vì không để cho ngươi lầm đường lạc lối, vẫn không thể không nói...
- Gia gia, ngươi muốn nói gì?
Thiếu nữ tên là Tiểu Ngọc căng thẳng, hình như chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mình, mơ hồ cảm giác gia gia nhà mình sắp nói ra một bí mật cực lớn.
- Tu tiên giả chúng ta thật sự đều chỉ biết tới lợi ích cá nhân, có thừa sức lực mới có thể thỉnh thoảng ra tay giúp người, còn phải chú ý bảo vệ tốt mình, tuyệt đối đừng để những kẻ khẩu phật tâm xà lừa dối...
Lão già Trúc Cơ tận tình khuyên bảo:
- Tuy bây giờ vị Long Ngư Chân Quân được ngươi sùng bái đang che chở một phương, còn phái ra linh thú tọa kỵ tuần tra Vạn Đảo Hồ giúp đỡ chúng ta đẩy lùi thú triều... Nhưng năm đó khi vị chân quân kia chưa thành đại đạo, ngươi có biết hắn là loại người thế nào không?
- Hình như... thật sự không có lời đồn gì, ngoại trừ vị chân quân này tương đối đa tình...
Tiểu Ngọc nhớ lại và lẩm bẩm nói.
- Hì hì, dù sao Tôn Giả kiêng kị, nhưng gia gia ngươi ta sống nhiều năm. Năm đó, khi vị kia còn chưa Kết Đan, cũng là một tu sĩ Luyện Khí nhỏ bé trong Vạn Đảo Hồ, hắn còn từng sống ở Long Ngư Đảo!
Lão già Trúc Cơ đắc ý nói, tiếp theo giọng điệu trở nên nghiêm túc:
- Long Ngư Chân Quân chính là xuất thân tán tu, luôn cẩn thận chặt chẽ. Năm đó, lúc luyện khí, hắn cúi đầu làm ruộng ở Đào Hoa Đảo mấy chục năm, mãi đến khi không thể không ra ngoài tìm kiếm cơ duyên Trúc Cơ, hắn mới ra ngoài... Sau đó, hắn đạt tới Trúc Cơ lại định cư ở Long Ngư Đảo, gần trăm năm chưa từng bước một bước ra ngoài. Trong lúc đó, mặc cho bên ngoài long trời lở đất, Bạch Trạch Tiên Thành thay chủ vài lần, thậm chí ở cửa nhà xuất hiện di tích cơ duyên cũng chưa từng ra ngoài! Hắn chỉ cầu một chữ Ổn! Cuối cùng mới thành Kim Đan đại thành!
- Mấy trăm năm qua, tu tiên giả phách lối hơn hắn, tư chất xuất sắc hơn hắn, không phải chết thì đột phá vô vọng. Chỉ có người này một đường ngưng tụ Kim Đan, Nguyên Anh... Bây giờ còn thành người đứng đầu ba nước! Hắn chính là dựa vào hai chữ cẩn thận... Đây là chuyện được rất nhiều thế gia tu tiên và tông môn bí mật truyền ra. Hôm nay, gia gia dạy nó cho ngươi, Long Ngư Chân Quân mới là tấm gương của tu tiên giả thế hệ ta!
Lão già Trúc Cơ nói với ẩn ý sâu xa.
Thiếu nữ tên là Tiểu Ngọc kia chấn động:
- Hóa ra lúc Long Ngư Chân Quân còn trẻ còn là một con rùa rụt cổ..
- Hì hì... Năm đó người này thật sự có một danh hiệu là lão Ô Quy. Chẳng qua chỉ ngầm gọi. Ngươi nhớ kỹ không được truyền ra ngoài, bằng không chân quân nổi giận, bộ xương già của gia gia ngươi không gánh vác nổi trách nhiệm đâu…