Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 841 - Chương 1004 - Huyền Nguyên Châu 3

Chương 1004 - Huyền Nguyên Châu 3
Chương 1004 - Huyền Nguyên Châu 3

Trong động phủ Phi Tiên Các, Phương Tịch nghênh ngang trở lại ký túc xá của Trương Hỏa Hoa, xác nhận mống mắt và mở cửa phòng.

“Lần này Trương Hỏa Hoa một mình quyết định hành động, không phải báo cáo gì... Ban đầu, người này vốn định lôi kéo Kinh Dịch, đồng thời chỉ lựa chọn... Về sau bị gia thế của Kinh Dịch kích thích, mới có chút cố chấp... Hắn ở cùng ma tu lâu, bất giác tâm tính cũng dễ bị ảnh hưởng à?”

Trương Hỏa Hoa dọn dẹp ký túc xá khá ngăn nắp sạch sẽ, trong động phủ tản ra linh khí cấp hai.

- Trước Trương Hỏa Hoa chính là Luyện Khí tầng mười, tìm một cơ hội Trúc Cơ...

- Không đến Trúc Cơ kỳ, rất nhiều xí nghiệp đều không nhận...

Phương Tịch suy nghĩ, bỗng nhiên sờ đan điền.

Một tia sáng màu trắng chạy dọc theo kinh mạch của hắn, tiếp theo lại tới trong lòng bàn tay phải của hắn.

Đó là một hạt châu màu trắng có kích thước bằng nắm tay đứa trẻ, tản ra dao động kỳ lạ.

- Huyền Nguyên Châu!

Tin tức liên quan tới vật này tự động hiện lên ở trong đầu Phương Tịch.

- Vật này chính là do Ám Nguyệt Giáo ban tặng... còn được gọi là Huyền Nguyên Nano Nội Cảnh Trang Giáp Mẫu Ⅲ... Công hiệu không khác nào Ngoại Đan, tu sĩ Luyện Khí cầm có thể địch lại Trúc Cơ, Trúc Cơ cầm có thể tương đương với Kết Đan...

- Xem là đây là thứ quý nhất trên người Trương Hỏa Hoa.

Thần thức của Phương Tịch có thể phát hiện ra, tuy vật này nhìn như một viên nội đan, trên thực tế lại là do vô số người máy nano tạo thành, có thể tùy ý biến đổi ra các loại phù lục, gia tăng pháp lực cho tu sĩ!

Có thể nói bản thân nó chính là một nhà xưởng quy mô nhỏ!

- Mệt cho ta còn tưởng rằng khoa học kỹ thuật tu tiên chính là mặc cơ giáp cho tu sĩ... Không ngờ được cơ giáp này không mặc ở bên ngoài mà trực tiếp mặc vào trong đan điền, lấy người mày nano hóa thành phù lục kết hợp với từng pháp lực, hiệu suất lợi dụng thật sự cao hơn Ngoại Đan...

- Cửu Châu Giới này khiến người ta cảm giác... thật nghèo!

Phương Tịch khá xúc động.

Nguyên liệu chế luyện một phần Ngoại Đan ở trong Cửu Châu Giới có thể chế tạo rất nhiều bộ Nano Pháp Lực Thực Trang này.

- Cũng không thể nói là nghèo, chỉ là xác suất lợi dụng tài nguyên tu tiên cao đến mức đáng sợ mà thôi.

Phương Tịch đeo kính mắt lên, nằm trên ghế sa lon bắt đầu nhàn nhã lên mạng.

Lần này, hắn cuối cùng không cần phải âm thầm thay đổi suy nghĩ của Kinh Dịch như trước nữa, có thể tùy ý xem lướt qua những tin tức mình muốn xem.

- Ừ... đã tới lúc xem một thứ bé ngoan không thể xem rồi...

Kinh Dịch làm con trai trưởng của một vị Kim Đan, lại sống ở trong khu vực động phủ có tu sĩ tập trung, rất ít khi sống trong các khu vực cốt thép xi măng của thành thị Cyber, vì vậy không am hiểu nhiều về sự âm u của xã hội.

Ví dụ như... hắn không biết, ở dưới mạng ảo còn có một mảnh ám võng tồn tại.

Phương Tịch ném kính mắt đầu cuối của Trương Hỏa Hoa, cầm lấy mũ giáp hắn mua không đăng ký tên ở trong chợ đêm, đeo lên trên đầu mình.

Tiếp theo, thần thức của hắn giống như va chạm phải thứ gì đó. Hóa thành một con cá đang bơi trong vô số mạng ảo, tiếp theo nhẹ nhàng nhảy qua, đến một vực sâu.

- Hoan nghênh đi tới không gian cực lạc!

Một giọng nói máy móc vang lên bên tai của Phương Tịch.

Lúc này, hắn đã hóa thành một người mặc áo khoác, đeo mặt nạ màu xanh.

Cách đó không xa, đèn nê ông muôn màu muôn vẻ, tiếng nhạc metal music từ trong quán bar truyền ra đầy nặng nề gấp gáp.

Những nam nữ nửa trần truồng hoặc dứt khoát cởi hẳn đi qua bên cạnh, liếc mắt đưa tình không hề e ngại.

Trong đó có mấy kẻ còn kẻ mắt khói, đeo đuôi hồ ly hoặc lỗ tai mèo.

Cách đó không xa còn có một nữ báo với vóc người nóng bỏng đang múa cột nóng bỏng xoay quanh ống tuýp...

Nếu Phương Tịch không phải đang có việc, tất nhiên sẽ đi theo các nàng từ từ tâm sự chuyện trời đất.

“Vân Hư Nghĩ Ý Thức Thượng Truyền Hệ Thống cỡ lớn... không gian cực lạc... Ở đây, ngươi thậm chí không biết Hồ nữ đối diện là một người hay một con chó... Thật ra, nếu ngươi gặp phải chó, ngươi chắc hẳn cảm thấy may mắn, bởi vì đối phương có thể là AI...”

“Ừ, nếu không luyện thành thần thức, ở đây rất dễ lẫn lộn, không phân rõ giới hạn hiện thực và giả thuyết... ở bên ngoài còn giống như một loại bệnh đặc biệt, đó là chứng bệnh rối loạn tâm thần cực lạc tổng hợp...”

“Tìm kiếm cảm giác kích thích, chỉ là một công năng căn bản nhất của không gian cực lạc... Ở đây, mỗi giây mỗi phút đều có vô số giao dịch chợ đêm và phạm tội... Phương Tiên Đạo Cung đều không quan tâm sao? Hay là không quản được?”

Phương Tịch tiện tay cầm một ly rượu giống như cầu vồng từ trên khay của người hầu rượu đi ngang qua, xối thẳng vào phía trên mặt nạ.

Xoẹt!

Mặt nạ của hắn tách ra hai bên, từng cái răng nanh sắc bén mọc ra. Trong đó còn thò ra một cái lưỡi dài kỳ lạ, cuốn rượu ngon và cả chén rượu vào trong.

Bình Luận (0)
Comment