Bất kể bọn họ có sửa đổi lung tung hay sửa đổi thay đổi... Nhưng ít ra có thể tu hành, vẫn giữ lại không ít bí thuật thần thông ma đạo!
“Suy nghĩ này không thành vấn đề... Quả nhiên tu sĩ đều là một đám kỳ quái thích chơi miễn phí, vừa muốn thu được ma công có uy lực mạnh mẽ, nhận được lợi ích tiến bộ thần tốc, lại không muốn bị Ma tộc kìm chế...”
“Trẻ con mới phải lựa chọn, người trưởng thành đều lấy tất... Giáo sĩ như vậy không phải là đang hâm mộ đố kị chứ? Bởi vì hắn không chiếm được...”
Trong lòng Phương Tịch cảm thấy buồn cười, nghĩ.
- Đúng rồi, lần trước ngươi muốn lấy số virus Trojan kia, nói là muốn bồi dưỡng người mới. Tình hình thế nào? Ngươi tìm được mục tiêu không?
Giáo sĩ không nói thêm về chuyện liên quan tới Không Thanh Viện, chuyển sang hỏi thăm vấn đề khác.
- Ta đã tìm được mấy mục tiêu thích hợp, đang cần trợ giúp...
Sắc mặt Phương Tịch trở nên nghiêm túc.
Thật ra lần này hắn tới đây, thật ra không phải để diệt khẩu. Mục tiêu của hắn cũng giống như Không Thanh Viện, muốn lấy được tài nguyên của Ám Nguyệt Giáo một cách miễn phí...
- A, loại trợ giúp nào vậy?
Giáo sĩ mở miệng hỏi thăm, trong lòng đã có vài dự cảm chẳng lành.
- Linh Căn Ưu Hóa Dịch, ít nhất hai phần tiêu chuẩn!
Phương Tịch mở miệng:
- Nói như vậy, ta sẽ nắm chắc lôi kéo được một học sinh ưu tú của đại học Phương Tiên tiến vào bên phe của chúng ta...
- Linh Căn Ưu Hóa Dịch? Đây chính là vật tư bị quản lý chặt, không dễ kiếm đâu... Đồng thời bây giờ rất nhiều xưởng đều không hay sản xuất loại này. Bởi vì nó tiêu hao quá nhiều, nâng cao quá nhỏ, đã bị Phương Tiên Đạo Cung liệt vào sản nghiệp tiêu hao năng lượng cao nhưng sản lượng ra thấp, không chỉ không trợ cấp, trái lại còn muốn bắt thuế nặng... Bây giờ chỉ có một vài phòng thí nghiệm tư nhân còn thỉnh thoảng làm một ít...
Giáo sĩ nhìn về phía Phương Tịch với vẻ nghi ngờ.
Phương Tịch lại nghiêm nghị không hề sợ sai, nhìn chằm chằm vào hắn:
- Ngươi biết... Ta đã sớm là linh căn thượng phẩm. Linh Căn Ưu Hóa Dịch tối đa chỉ có thể nâng cao người phàm không tư chất thành linh căn hạ phẩm, hoặc hạ phẩm tinh thuần và linh căn trung phẩm, đã không có tác dụng đối với ta... Nếu không phải thiên chi kiêu tử đại học Phương Tiên đều không cần sử dụng loại linh dịch này, trong bảng đổi điểm học không có, ta cần gì phải tìm ngươi?
- Ngươi nói vậy cũng có lý. Trong chợ đêm vẫn buôn bán loại ưu hoá dịch này. Ta sẽ để ý thay ngươi, nếu phát hiện sẽ mua về...
Giáo sĩ suy nghĩ, cuối cùng vẫn đồng ý.
...
- Không tệ... Bây giờ chỉ cần chờ Ám Nguyệt Giáo giao hàng tới cửa.
Trong động phủ Phi Tiên Các với diện tích năm trăm mét vuông, đã đủ cho Phương Tịch sống hưởng thụ.
Từ sau khi liên hệ với bên giáo phái và được ủng hộ, hắn đã bắt đầu đi học đúng giờ mỗi ngày. Sau khi ngâm mình trong mạng của thư viện, hắn tiến vào hình thức sinh hoạt của một sinh viên chăm chỉ.
Đối với Phương Tịch, muốn đuổi kịp tiến độ học tập đồng thời vượt qua Trương Hỏa Hoa không có gì khó.
Nhưng muốn hoàn toàn hiểu được văn minh tu tiên giới của Cửu Châu, cũng nắm bắt được tinh hoa của nó mới là chuyện khó.
“Ôi... một ngành nhỏ trong khoa học hiện đại đã tiêu hao tất cả sức lực của một người, căn bản không có cách nào học hết được.”
“Bây giờ, cho dù là một tu sĩ Nguyên Anh cũng khó có thể hoàn toàn nắm giữ được các mặt khoa học kỹ thuật tu tiên của giới này...”
Phương Tịch cầm một quyển sách cổ tịch trong tay, đi dạo trong rừng rậm của sân trường.
Hắn đã lâu không có cảm giác nhàn nhã, thoải mái như vậy.
Mà quyển sách ở trên tay hắn không ngờ là quyền bàn về sự phát triển và thay đổi của AI trí tuệ mạnh mẽ!
Ban đầu, Phương Tịch còn muốn nghiên cứu Nguyên Thần Pháp Khí cùng với phương hướng đồ phổ của nguyên khí thiên địa, tiện thể học lên nghiên cứu sinh hoặc tiến sĩ gì đó.
Nhưng trong khoảng thời gian này, hắn thông qua những gì đọc lướt qua, lại bất đắc dĩ phát hiện ra sức lực của mình có hạn, hắn muốn học toàn bộ đồng thời đi sâu vào là chuyện gần như không thể làm được.
Nhưng tu sĩ giỏi ở lợi dụng vật!
“Não ta không đủ, có thể mượn một não khác dùng...”
“Có người nói bây giờ có vài người cải tạo có thể không ngừng gắn thêm chip và bộ xử lý vào trong đầu... Ta không cần phải làm như vậy, chỉ cần chế tạo ra một trí thông minh nhân tạo thuộc về ta, sau đó bảo nó đi học tập, lại không thể ngồi mát ăn bát vàng sao?”
Phương Tịch lặng lẽ like cho sự nhanh trí của mình, đồng thời nghĩ xong tên của đối phương... Thái Nhất!
“Pháp khí mang theo trí năng nhân tạo tương lai sẽ được gọi là... Thái Nhất Kinh!”
- Trương học trưởng!
Phương Tịch đi vào trong một gian phòng huấn luyện, gật đầu chào hỏi mấy bạn học quen thuộc. Hắn bất ngờ khi phát hiện Kinh Dịch cũng ở đây.
Thằng nhóc này nhìn thấy Phương Tịch thì cười híp mắt và lên tiếng chào.
- Ngươi đã chuẩn bị Trúc Cơ thế nào?
Phương Tịch thuận miệng hỏi một câu.