Muốn thi triển các loại thao tác đó cần phải bổ sung năng lượng cho người máy Femtometre, linh thạch cực phẩm cũng có thể không đủ.
- Ngoài điều này ra, sẽ không có khuyết điểm quá lớn... Chỉ sợ thanh Thanh Hòa Kiếm đời thứ tư này nhất định sẽ đặc biệt tỏa sáng trong cuộc xâm lấn của Yêu tộc lần này...
- Tuy nhiên, đây không phải là điều ta mong muốn...
Nếu được lựa chọn, Phương Tịch chắc chắn hy vọng có thể sống thái bình, một đường trồng cây tu tiên, sau đó không tai không kiếp tu luyện tới Hóa Thần viên mãn, kế đó phi thăng...
Thế nhưng... thế gian chung quy có rất nhiều chuyện không theo ý mình.
Không nói tới lời hứa hẹn với Thiên Đố Ma Quân, ngay cả Thiên Yêu Khí kia cũng đáng để Phương Tịch đi một lần.
- Nguyện nắm Thanh Hòa Kiếm trong tay chém mọi cản trở trên con đường bằng phẳng!
Năm đó, khi Phương Tịch lấy được Thanh Hòa Kiếm, hắn đã từng âm thầm thề như vậy!
Cho dù con đường phía trước có gian nan thế nào đi nữa, hắn cũng muốn đi hết, từ người phàm từng bước lên tiên!
Thiên Vệ Thành.
Gào gào!
Theo một tiếng thú gầm.
Từng nhóm Lộc Giác đen xì còn lớn hơn Yêu Lộc chẳng khác nào đội cảm tử, mặc cho rất nhiều pháp thuật của tu tiên giả đánh vào trên thân, chúng vẫn chạy nhanh, lao thẳng về phía tường thành.
Ầm ầm!
Trải qua từng tầng trận pháp gia cố, tường thành màu đen không được xây dựng bằng loại nguyên liệu nào, không ngờ ở dưới sừng hươu công kích lại phát ra tiếng rắc rắc.
- Tật!
Trên tường thành, Hắc Sa Chân Quân nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt hiện ra một tầng hoa văn đen xì, hai tay bấm pháp quyết.
Vô số Hắc Trạch Huyền Sa hóa thành mưa phi châm màu đen đầy trời rơi xuống.
Yêu khí phòng ngự trên thân những con Giác Lộc này căn bản không có cách nào ngăn cản được, bị xuyên thủng và ngã lăn ra đầy đất. Trong nháy mắt, máu chảy thành sông.
Nhưng đột nhiên, một bóng người màu xanh lục nhạt bay ra khỏi một con Giác Lộc nào đó vừa ngã xuống, phát ra một tiếng gầm rung trời.
Yêu khí màu xanh sẫm giống như Giao Long lao về phía Hắc Sa Chân Quân!
Từ phía xa lập tức truyền ra một sóng pháp lực khủng khiếp!
- Là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ!
Hắc Sa Chân Quân thầm kêu khổ. Hắn vội vàng ném ra linh bảo bản mệnh của mình, điên cuồng thao túng Hắc Trạch Huyền Sa hình thành từng tầng phòng ngự.
Gào gào!
Giao Long tức giận gào thét và lao vào trên tường thành. Không ngờ vô số trận pháp kia bị đụng, lập tức sập xuống gần một nửa.
Từng tàn dư yêu khí còn lại giống như mũi tên dày đặc hiện ra trong những khe hở của trận pháp.
Gương mặt Hắc Sa Chân Quân bất chợt trắng bệch, suýt nôn ra một ngụm tinh huyết.
- Tử trưởng lão cần gì bắt nạt tiểu bối?
Từ trong Thiên Vệ Thành truyền ra một tiếng hét lớn, một khí tức Nguyên Anh hậu kỳ nhanh chóng tiếp cận, tiếp theo hóa thành một lão già mặc áo bào trắng hình tượng.
Yêu ảnh đánh lén kia cũng hạ xuống bên trong trận doanh của Yêu tộc, hóa thành một con yêu thú với dáng vẻ Kỳ Lân màu tím, trên đầu có hai cái sừng đen phân nhánh, mơ hồ tiếp dẫn lôi quang, thoạt nhìn đặc biệt thần tuấn bất phàm...
Lúc này, Kỳ Lân tím mở miệng nói ra tiếng người:
- Giao ra Mộc Chân Quân giết hại người của tộc ta... Chuyện này đã kinh động tới đại trưởng lão của bản tộc, chờ đến khi đường hầm hư không đủ để chứa đại trưởng lão qua, các ngươi đừng hối hận!
- Ha ha... chẳng lẽ Tử đạo hữu khinh thường Nhân tộc ta không có Hóa Thần à? Nếu đại trưởng lão của quý tộc dám đến, hắn bị lực một giới áp chế còn không biết thần thông có thể bảo tồn được mấy phần?
Lão già áo bào trắng cười hì hì nói:
- Về phần giao ra Mộc Chân Quân, vậy thì càng đừng nhắc tới nữa... Mộc Chân Quân vì Nhân tộc giết yêu có công, bây giờ hai bên chúng ta là kẻ địch, lẽ nào ta đòi đạo hữu mấy vị yêu tu đã từng giết Nguyên Anh của Nhân tộc, đạo hữu cũng sẽ đưa sao?
- Hừ!
Tử Kỳ Lân hừ lạnh một tiếng và xoay người khống chế một đám mây màu tím rời đi.
- Cảm ơn Cát trưởng lão đã cứu giúp!
Sắc mặt Hắc Sa Chân Quân tái nhợt, nhìn về phía lão già áo bào trắng hành lễ nói cảm ơn.
- Thôi miễn... mấy chục năm gần đây, Yêu tộc tấn công có phần không bình thường... Trước kia Ngũ Hành Lân Tộc không phải chưa từng có yêu tộc bị giết chết, Yêu tộc cũng không có phản ứng. Xem ra Ngũ Hành Lân Tộc bị đạo hữu và Mộc Chân Quân đánh chết trước đây có chút lai lịch đấy...
Cát trưởng lão cười ha hả:
- Lão phu cũng suýt nữa cho rằng hắn là huyết mạch dòng chính của một vị Hóa Thần Yêu Tôn nào đó...
Hắc Sa Chân Quân chỉ có thể cười gượng.
Hắn cũng cảm thấy con Thanh Giác Lân Tộc kia thật sự có quan hệ khá lớn, trước đây hắn không ý thức được.
Nếu không phải về sau Yêu tộc điên cuồng tấn công, để lộ ra một vài điều, bọn họ sẽ không có suy đoán này.
“Nếu Mộc Chân Quân ở đây, tình cảnh lúc này đúng là khó nói được...”
“Nhưng mấu chốt là... Lão phu thật sự không biết người này rốt cuộc ở phương nào?”
Trong lòng Hắc Sa Chân Quân buồn khổ lại không thể nói ra với ai, chỉ có thể lặng lẽ thở dài...
…