Ở sơn môn Hỗn Nguyên Tông tại Nam Hoang, Nguyên Quốc, năm màu đen, trắng, đỏ, vàng, xanh luân chuyển, hóa thành Ngũ Khí Triều Nguyên Đại Trận cấp bốn thượng phẩm, sóng nước lấp lánh giống như qua lại, lực phòng ngự vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng lúc này, một đám thú triều đông nghịt đã tiếp cận. Trong đó có cả yêu thú cấp hai, cấp ba. Chúng bị yêu tu hóa hình trốn ở phía sau xua đuổi, không sợ chết xông vào trong đại trận.
Cách tổn hao bất chấp mọi giá như vậy đã khiến địa mạch nơi này sắp cạn quệ.
Dù sao, thú triều đã kéo dài mấy chục năm, sơn môn Hỗn Nguyên Tông bị vây kín cũng hơn chục năm rồi!
Năm đó, Phương Tịch cảm ứng được nguy hiểm nên không tiến vào Hỗn Nguyên Tông trắng trợn cướp bóc, khiến tông này còn giữ lại chút nguyên khí.
Tuy Linh Phong Chân Quân ngã xuống, Hỗn Nguyên Tông còn chưa kịp bồi dưỡng ra được một vị Nguyên Anh Chân Quân mới, thú triều lại xảy ra đột ngột, nhưng bọn họ dựa vào đại trận cấp bốn thượng phẩm, chỉ cần một lòng co đầu rút cổ sẽ không có vấn đề gì lớn.
Ban đầu, thậm chí có hai con yêu tu hóa hình cấp bốn ỷ vào tu vi cao thâm, lẻn vào bên trong sơn môn Hỗn Nguyên Tông, muốn một lần hành động công phá tông môn này, kết quả lại kích hoạt Ngũ Hành Hoàn do Hỗn Nguyên lão tổ để lại... phối hợp với đại trận phản kích, khiến chúng trực tiếp thân chết đạo tiêu!
Lúc này, Yêu tộc mới biết Ngũ Hành Hoàn chính là linh bảo bản mệnh của tổ sư Hỗn Nguyên Tông năm đó. Vị đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ này chính là thân thể ngũ hành, chế luyện bảo vật này sẽ càng lợi hại hơn, sớm đã bồi dưỡng đến cấp bốn đỉnh phong, thậm chí nửa bước cấp năm!
Đợi cho tới khi Hỗn Nguyên lão tổ tọa hóa, lại có từng đời Nguyên Anh Chân Quân tiêu hao Nguyên Anh Khí bồi dưỡng, duy trì cấp bậc của bảo vật này.
Lại phối hợp với đại trận miễn cưỡng có thể thông linh hóa hình, trợ giúp công kích kẻ địch vào trận!
Hỗn Nguyên Tông vẫn giữ kín chuyện này không nói ra, làm vốn liếng của môn phái.
Kết quả hãm hại Yêu tộc đầu rách máu chảy, hai đại Yêu tộc hóa hình bị uy năng một đòn Ngũ Hành Hoàn tích góp nhiều năm đánh cho hài cốt không còn.
Chẳng qua Hỗn Nguyên Tông làm vậy đã hoàn toàn chọc giận Yêu tộc, trở thành nơi đại quân thú triều không ngừng bao vây tấn công.
Bây giờ trong Nguyên Quốc, Thanh Diệp Thương Hội bị phá sản từ lâu, Xích Huyết Giáo giống như bèo dạt mây trôi, ngược lại Khương Quốc di chuyển vào các thế lực Nguyên Anh lớn, nhìn thấy Hỗn Nguyên Tông bị bao vây tấn công cũng có phần hả hê, cười trên nỗi đau của người khác, ăn ý để cho Hỗn Nguyên Tông chống đỡ ở phía trước thu hút sức lửa.
Cho đến hôm nay, Ngũ Khí Triều Nguyên Đại Trận của Hỗn Nguyên Tông đã chống đỡ hết nổi, mắt thấy dao động sắp sụp đổ.
Trong sơn môn.
Phụt!
Một thanh phi kiếm gãy, tiếp theo đầu của Thiết sư đệ lại bay.
Trong Tổ Sư Đường hoàn toàn hỗn loạn, xung quanh đều là dấu vết các loại pháp bảo bị tổn hại, trên mặt đất đầy cụt tay hài cốt, rõ ràng đã trải qua một trận đấu pháp cực kỳ thảm khốc.
- Ta đã từng nói, người phản bội sư môn đều phải chết!
Trên gương mặt Vệ Trường Sinh đã không còn vẻ nho nhã trước đó nữa, thậm chí tóc bạc trắng.
Hắn thu hồi pháp bảo, nhìn về phía đệ tử Hỗn Nguyên Tông còn lại:
- Còn có ai có cùng ý kiến với Thiết sư đệ nữa không? Hả?
Tuy người này đã từng bị Phương Tịch soát hồn, dẫn đến thần hồn bị thương, cũng khó có thể ngưng tụ ra Nguyên Anh, nhưng dù sao hắn cũng là tu vi Kết Đan viên mãn, đủ để trấn áp toàn tông.
Rất nhiều đệ tử Hỗn Nguyên Tông lần lượt quỳ gối:
- Vẫn mong chưởng môn làm chủ...
Chưởng môn trước đây đã nằm trên mặt đất, bây giờ Vệ Trường Sinh chính là chưởng môn Hỗn Nguyên Tông danh chính ngôn thuận!
- Hỗn Nguyên Tông ta có thể thua nhưng sẽ không bị tiêu diệt.
Vệ Trường Sinh nhìn mấy vị trưởng lão Kết Đan còn lại câm như hến, giọng điệu trở nên ôn hòa hơn:
- Chúng ta tuyệt đối không thể đầu hàng Yêu tộc. Bên trong tông môn còn có một truyền tống trận được để lại từ thời thượng cổ, về sau Hỗn Nguyên tổ sư kiểm tra tu sửa không có việc gì, chắc hẳn có thể trực tiếp truyền tống tới Khương Quốc...
- Cái gì?
Rất nhiều trưởng lão Kết Đan và đệ tử Trúc Cơ vui mừng lộ rõ trên nét mặt, không ngờ được tông môn còn có nội tình như vậy. Bọn họ vốn còn tưởng mình phải cùng sống cùng chết với tông môn.
- Bây giờ linh mạch khí không đủ, linh thạch cũng sắp cạn kiệt... Truyền lệnh xuống, phá hủy bí cảnh, sau đó từng nhóm đệ tử chuẩn bị thoát đi...
Vệ Trường Sinh nhìn rất nhiều đệ tử rời đi, trong mắt u ám.
Đệ tử nòng cốt chân chính của Hỗn Nguyên Tông đã được bố trí lẻn tới các nơi trong Nam Hoang từ trước khi thú triều bắt đầu.
Bây giờ ở lại trong tông môn thật ra đều là người bị vứt bỏ.
Ngay cả hắn không có hy vọng Kết Anh cũng vậy.
“Nhưng tông môn có ơn truyền đạo học nghề cho ta, ta không thể không báo đáp...”