Tuy trên tay hắn còn có một con khôi lỗi gỗ Yêu tộc sừng xanh cánh tay bạc có thể sử dụng, nhưng chẳng ai ngại loại lực chiến đấu này nhiều cả.
Bây giờ, khôi lỗi cấp bốn này đã được hoàn thành hơn nửa, chỉ thấy trên thân nó mặc giáp bạc, một tay cuối cùng là hình móng chim, cái đầu là đầu của một con ưng oai phong, phía sau còn có đôi cánh màu đen.
Phương Tịch quen thuộc mở ra khôi lỗi giáp bạc này, nhét vào trong đó một viên linh thạch cực phẩm, bắt đầu lần điều chỉnh thử cuối cùng...
...
- Chuyện này... Ta luôn cảm thấy chỗ đó có gì đó không ổn.
Ở Việt Quốc, Cung Lăng đang khống chế một dải lụa đỏ. Nàng đứng ở trên đám mây, quan sát một tòa thành trì người phàm bên dưới.
Thành trì này không ngờ đã bị tàn phá từ lâu, bây giờ thành khu vui chơi của vô số yêu thú, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Trong đó, không thể nghi ngờ số lượng nhiều nhất là một đám Vọng Nguyệt Tê!
Nhưng trong những con Vọng Nguyệt Tê này lại có một con Vọng Nguyệt Tê Vương cấp ba dẫn dắt. Nó làm như không nhìn thấy một chỗ doanh trại của dân chạy nạn cách đó không xa... Lại cứ nghênh ngang diễu võ dương oai một lúc, sau đó liền rời đi...
Cảnh tượng người cùng yêu thú chung sống hài hòa như vậy, khiến Cung Lăng còn tưởng mình nhìn thấy ảo ảnh.
Vèo!
Một tia sáng trắng bay tới và hóa thành Phượng Băng Tiên trong bộ cung trang trắng như tuyết.
Vẻ mặt nữ tử này cũng có chút phức tạp:
- Ta vừa tìm một tông môn tu tiên gần đây hỏi rõ... Trước đây, thú triều cuốn ra ba nước khiến sinh linh đồ thán... Về sau thủ lĩnh của những con yêu thú kia là một con Lục Sơn Quy cấp bậc hóa hình đánh tới Phỉ Thúy Đảo, hình như thất bại thảm hại phải quay về... Thú triều chấn động bỗng chốc giảm xuống...
- Thoạt nhìn, vị Long Ngư Đảo Chủ kia và đại yêu hóa hình kia đạt được ăn ý nào đó?
Trên mặt Cung Lăng hiện ra vẻ vui mừng, nhìn những người dân chạy nạn kia:
- Đây là may mắn của Nhân tộc...
Tuy những dân chạy nạn thoạt nhìn rất thảm, nhưng so với bình dân bách tính ở Nguyên Quốc, Khương Quốc, Phong Quốc thì vẫn hạnh phúc hơn nhiều.
Mà tất cả những điều này đều là do có một vị tu sĩ đủ để chống đỡ!
- Được rồi, ta cũng đã hỏi rõ tuyến đường, chúng ta lập tức đi tới Phỉ Thúy Đảo thôi.
Phượng Băng Tiên cầm một miếng ngọc giản, khống chế ánh sáng trắng bay đi.
Lấy tốc độ của tu sĩ Kết Đan, bọn họ muốn đi ngang qua Việt Quốc căn bản không tốn nhiều thời gian.
...
Phỉ Thúy Đảo.
- Cuối cùng... đã tới rồi sao?
Trên một hòn đảo, khôi lỗi gỗ nào đó được Phương Tịch sớm bố trí nhìn thấy hai đường ánh sáng bay qua, nó truyền hình ảnh cho Phương Tịch ở trên Phỉ Thúy Đảo.
Phương Tịch thì thào một tiếng, vẫn chưa phóng ra thần thức của mình.
Dù sao phía sau hai nữ còn có một con đại yêu hóa hình đang ẩn nấp!
Nếu chẳng may dọa người ta chạy mất thì không tốt lắm đi?
Thật ra, hắn không ngại thử một lần, nếu đối phương dám vào Cửu U Huyền Mộc Đại Trận, vậy đúng là đồ ăn đưa tới cửa.
Không lâu sau, hai độn quang một trắng một đỏ hạ xuống bên ngoài Cửu U Huyền Mộc Đại Trận.
Phượng Băng Tiên phất tay đánh ra một Truyền Âm Phù.
Ầm ầm ầm!
Hai bên sương mù tản ra, hiện ra một lối đi, Hải Đại Ngưu bay ra:
- Hai vị đạo hữu đến đây, không biết có chuyện gì?
- Phượng Băng Tiên của Huyền Băng Cung và Cung Lăng của Điểm Tinh Môn tới cầu kiến Long Ngư Đảo Chủ!
Phượng Băng Tiên lấy ra tín vật Phương Tịch đưa cho năm đó.
- Thì ra là thế... Đây chính là vật của lão gia.
Hải Đại Ngưu nhận lấy và phân biệt một lúc, gật đầu:
- Hai vị khách quý đi đường xa đến đây, vẫn mời vào trong uống hớp trà đã!
Phượng Băng Tiên và Cung Lăng tất nhiên tiến vào trận pháp. Nhưng phía sau lưng các nàng, một cái bóng dừng ở ngoài trận pháp không đi vào.
- Quả nhiên Yêu tộc không phải là người ngu, mạo muội tiến vào một đại trận cấp bốn, trong đó còn có một vị Trận Pháp Sư cấp Nguyên Anh còn không phải là tặng không sao?
Trong Trường Thanh Điện, Phương Tịch xúc động nói. Hắn nhìn thấy Phượng Băng Tiên và Cung Lăng bước tới.
- Bái kiến tiền bối!
Phượng Băng Tiên và Cung Lăng cung kính hành lễ.
- Mời hai vị tiểu hữu đứng lên. Trước khi chúng ta ôn chuyện, vẫn nên đuổi người khách không mời bên ngoài đã.
Phương Tịch cười ha ha, thân hóa một dải cầu vồng xanh tới sát bên ngoài Phỉ Thúy Đảo, thần thức của hắn tản ra, phong tỏa một cái bóng màu xanh sẫm ở phía xa.
Đối phương vẫn ẩn nấp trong không trung. Đó là một nam tử với gương mặt tuấn mỹ, mũi ưng.
- Long Ngư Đảo Chủ có thần thức thật mạnh, chẳng trách lão Ô Quy kia không phải là đối thủ của ngươi.
Nam tử mũi ưng cười lạnh, thản nhiên hiện thân.
Yêu lực quấn quanh người hắn rất đáng sợ, phía sau còn có đôi cánh chim giống như bằng Tinh Thiết.
- Các hạ hình như không phải là Thiên Phượng Tộc...
Phương Tịch nhìn thấy yêu này lại thấy hơi thất vọng.
Ban đầu, hắn vốn còn tưởng một thành viên nòng cốt nào đó của Thiên Phượng Tộc tới cửa giao hàng, tốt nhất gì còn tự mang theo Thiên Yêu Khí, vậy hắn không cần vượt nghìn dặm xa xôi qua lấy.