- Bản tọa... dưới quyền Thiên Phượng Tộc, trưởng lão của Thiết Dực Ưng Tộc... Hắc Úy!
Hắc Úy với đôi mắt sáng như dao đảo qua trên người Phương Tịch:
- Ngươi chính là cứu viện mà Ly Thương Ma Cung muốn mời tới? Chỉ là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ...
- Cũng không phải. Người Ly Thương Ma Cung muốn mời là bằng hữu tốt của ta Vân Kiệt Tử. Chẳng qua đạo hữu đã tới, vậy hãy để thân yêu cầm lại đi...
Phương Tịch vẫy tay một cái, Thanh Hòa Kiếm đời thứ tư tự động xuất hiện ở trong tay.
- Ha ha... đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy loại tu sĩ cuồng vọng như vậy. Vừa khéo, ta giết ngươi trước lại giết Vạn Đảo Hồ này...
Tuy Hắc Úy nói chuyện vô cùng phách lối nhưng vẫn cảnh giác không tới gần Cửu U Huyền Mộc Đại Trận, trái lại còn lùi lại một đoạn, đề phòng Phương Tịch đột nhiên mở rộng trận pháp.
Tiếp đó, hắn cười lạnh, toàn thân có ánh sáng màu xanh lục bùng lên, một loạt vô số phong nhận hiện lên, bao phủ cả phạm vi vài dặm.
Khí tức khủng khiếp này khiến các vị Kết Đan còn ở trên Phỉ Thúy Đảo đều sợ muốn vỡ mật...
- Không ngờ lúc trước có đại yêu như vậy bám theo chúng ta?
Trên gương mặt Cung Lăng đầy vẻ khó tin.
Nếu như đại yêu hóa hình này nổi điên, chẳng phải nàng và Phượng tỷ tỷ sẽ lập tức phải phơi thây ở nơi dã ngoại sao?
- Yêu cầm thuộc tính phong!
Phương Tịch nhìn vô số phong nhận có quy mô như vậy, cho dù hắn muốn cố đỡ cũng sẽ tiêu hao không ít pháp lực.
Hắn vừa nghĩ đến đây, lập tức xoa nhẫn trữ vật, một hạt châu không biết bị nhét vào góc phủ bụi bao lâu chợt xuất hiện.
Sau khi hắn rót pháp lực vào trong hạt châu này, nó lập tức phát ra những điểm sáng màu vàng.
Nó đi qua nơi nào, gió đều dừng!
Đây chính là một viên dị bảo tìm được từ trên người Thất Sát Ma Quân... Định Phong Châu!
Oong!
Dưới những điểm sáng màu vàng chiếu xuống, phong nhận trong mấy dặm không ngờ nhanh chóng suy yếu, tiêu tan...
Cuối cùng chỉ còn lại rất ít phong nhận xoay quanh toàn thân Hắc Úy trong hơn mười trượng.
- Định Phong Châu?
Con ngươi của Hắc Úy co lại:
- Nhân tộc, ngươi không ngờ có dị bảo như vậy, cầm điểu tộc ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Hắn tháo từ bên thắt lưng xuống một cái túi da màu vàng ném lên không trung, miệng lẩm bẩm.
Ong ong!
Cái túi da màu vàng phóng to và mở ra, từ bên trong bay ra từng đám mây trùng vô cùng tanh hôi.
Trong mắt Phương Tịch lóe sáng, nhìn thấy từng con bò cạp độc màu tím mọc hai cánh sau lưng mang theo khí thế hung tàn giống như một loài thời Man Hoang thượng cổ bay về phía mình!
- Hóa ra ngươi còn là một trùng tu?
Hắn cười ha ha, cầm Thanh Hòa Kiếm trong tay tùy tiện chém một chém!
Phụt!
Trong ánh sáng màu xanh bùng lên, phi kiếm có hình dáng giống như lá xanh chợt nổ tung, hóa thành một tỷ hai trăm chín mươi sáu triệu cái Thanh Hòa Châm cấp nano!
Phóng tầm mắt nhìn lại, đầy trời đều là từng đám sợi tơ màu xanh dễ dàng xuyên qua những con bò cạp độc màu tím, khiến thân và đầu của nó tách rời, hóa thành xác rơi đầy trời.
- Luyện kiếm thành sợi?
Hắc Úy vội vàng thu hồi những con bò cạp độc hai cánh còn lại, trên mặt lộ vẻ đau tiếc. Hắn đã tốn không ít tâm huyết vào cái túi linh trùng này, chế luyện ra bò cạp độc không chỉ có loại độc lạ, lớp giáp xác còn cực kỳ cứng rắn, có thể chống đỡ được đòn công kích của pháp bảo bình thường. Hắn vẫn luôn xem chúng là thủ đoạn sắc bén của mình. Hắn thậm chí còn mượn chúng bao vây tấn công hai Nguyên Anh của Nhân tộc, nhưng không ngờ lại có thể thất bại ở nơi tu tiên giới hẻo lánh này!
Phương Tịch tất nhiên sẽ không cho Hắc Úy có thời gian phản ứng. Hắn cười lạnh, lại bấm kiếm quyết.
Phụt phụt phụt!
Trong chớp mắt, Thanh Hòa Châm vốn cấp nano lại tách ra, một cây Thanh Hòa Châm nổ tung, hóa thành trăm vạn Thanh Hòa Châm cấp Femtometre!
Hậu quả tạo ra chính là tia kiếm màu xanh bay đầy trời, trong phút chốc đã biến mất...
Đây là do vì Femtometre quá mức nhỏ bé, đã vượt qua cực hạn thần thức của Hắc Úy quan sát!
- Ánh kiếm vô hình?
Hắc Úy hét lên một tiếng, lông đen run rẩy, từng hiện mưa tên màu đen ánh lên ánh sáng Tinh Thiết bay ra, nhưng tới giữa không trung tự nhiên hóa thành vô số mảnh vỡ.
Dường như ở trong mảnh không trung này đã giăng sẵn tấm lưới!
Hắc Úy không còn ý định bắt Phương Tịch nữa. Bây giờ, hắn thậm chí muốn chạy cũng không dám chạy.
Hắn không chắc lúc mình bay lên trời, có thể đụng phải tia kiếm không hình không bóng kia hay không.
- Vào giây phút ngươi xuất hiện ở dưới Thanh Hòa Kiếm của ta, cũng đã xác định kết cục của ngươi nhất định phải thất bại và diệt vong rồi.
Phương Tịch thở dài và vẫy tay một cái.
Trên mặt Hắc Úy bỗng nhiên lộ đau khổ:
- Nội đan của ta...
Ở trong đan điền khí hải của hắn, bên trong từng yêu khí bỗng nhiên xuất hiện từng cái châm nhỏ màu xanh, đâm cho yêu hồn nghìn lở trăm lỗ.
Mà lúc này, yêu khí hộ thể, thậm chí thể phách cấp bốn khiến yêu thú kiêu ngạo của Hắc Úy căn bản không phát huy ra được tác dụng gì…