Cung Lăng đang tự thuyết phục mình, hoàn toàn không ngờ được một vị kiếm tu nào đó là hàng giả, dựa vào khoa học kỹ thuật và sự ngoan độc để sống!
- Kẻ thù bên ngoài đã bị loại trừ. Vẫn mời hai vị tiểu hữu rời bước tới Trường Thanh Điện, bản tọa sẽ mở tiệc khoản đãi...
Phương Tịch cười ha ha, nhìn Chung Hồng Ngọc phân phó:
- Chuẩn bị tiệc!
...
Sau khi giết chết kẻ địch lớn lại uống rượu mở yến cũng là chuyện vui sướng trong đời người!
Trong Trường Thanh Điện, Phương Tịch thay áo bào xanh bằng Thiên Tằm Tơ rất mềm, mặc lên người hết sức thoải mái.
Trong tay hắn cầm chén rượu, bên trong vẫn là Thanh Trúc Tửu quen thuộc.
- Hai vị, mời!
Bên dưới chính là một người ngồi một bàn, chỉ đặt bốn bàn.
Phượng Băng Tiên và Cung Lăng ngồi ở bàn khách, Hải Đại Ngưu và Chung Hồng Ngọc ngồi cùng.
Phượng Băng Tiên uống một hớp linh tửu, cảm thấy kinh hãi:
- Loại rượu ngon cấp ba này không chỉ có vị ngọt thuần, dường như còn kèm theo một linh khí hàn băng, vãn bối thật có phúc.
- Ha ha, nếu tiểu hữu thích loại Băng Tâm Tửu này, lát nữa bảo Hồng Ngọc tặng ngươi mấy vò...
Phương Tịch nhìn về phía Cung Lăng:
- Rượu đạo hữu uống là Huyễn Kim Tửu... rất có lợi cho người tu luyện kiếm khí.
- Còn có thức ăn này, canh rắn nấu bằng Bích Thủy Dực Xà cùng Phong Lôi Giác Mãng... Đều rất tươi đấy.
- Thịt này là Ngũ Sắc Lộc... còn có thịt nướng Thái Tuế...
Chung Hồng Ngọc mỉm cười tiếp lời, giới thiệu từng món ăn.
Đợi đến cuối cùng linh mễ đưa lên bàn, Hải Đại Ngưu nói với vẻ khôn ngoan lại đắc ý:
- Nhờ có lão gia ban tặng giống tốt, bây giờ ở trên Phỉ Thúy Đảo đã mở rộng tới mười nghìn mẫu linh điền, đều trồng Ngọc Tuyền Mễ cấp ba, chờ đến sau này quen thuộc với các bước, còn có thể trồng Ngũ Hành Mễ cấp bốn... Lão gia thương chúng ta, hàng năm cũng không thu nhiều địa tô...
Từ xưa ăn không ngại tinh, thái lát không ngại nhỏ, tu tiên giả lại càng như vậy!
Phương Tịch ở trên Phỉ Thúy Đảo lâu, lại xây dựng nơi đây thành sào huyệt, tất nhiên phải chịu khổ cực hơn.
Năm xưa, tuy hắn tản ra truyền thừa chủ yếu là con đường luyện khí, nhưng các truyền thừa như linh thực, chăn nuôi cũng cần rất nhiều người làm.
Trên đường hắn đi tới đã thu hoạch khá phong phú!
Các loại nội tình thật ra không thiếu, ví dụ như hạt giống và phương pháp nuôi trồng Ngọc Tuyền Mễ ban đầu lấy được từ trong túi trữ vật của một lão quái Nguyên Anh nào đó.
Mà Ngũ Hành Mễ lại lấy từ Trường Thanh Viên Bí Cảnh, tiếc nuối là không có phương pháp trồng, còn cần một đám Linh Thực Phu cao cấp chậm rãi thử nghiệm.
Các loại phương pháp ủ rượu này cũng vậy. Phương Tịch chỉnh lý thành một quyển Tửu Tiên Phổ và giao cho mấy vị tu sĩ Trúc Cơ có chí chưng cất rượu chậm rãi mân mê.
Nói không khách sáo, ăn, mặc, ở, đi lại như thế thật sự là trên nội tình tu tiên, Phỉ Thúy Đảo thậm chí hoàn toàn vượt qua phái lớn Nguyên Anh như Hỗn Nguyên Tông!
Phượng Băng Tiên và Cung Lăng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy xấu hổ.
Trên đường bọn họ đi tới, bọn họ nhìn thấy tu tiên giới ba nước thâm sơn cùng cốc, còn tưởng Long Ngư Đảo Chủ chỉ là một dế nhũi gặp vận may nào đó.
Nhưng mãi đến khi tới Phỉ Thúy Đảo, cảm nhận được khí tức linh mạch cấp bốn, bọn họ mới biết được mình là ếch ngồi đáy giếng.
Trong nước cạn cũng có thể xuất hiện Giao Long!
Mà mãi đến lúc này, nhìn thấy Phương Tịch tự nhiên có thể lấy ra nhiều loại linh tửu cấp ba khác nhau, còn có các chủng loại thức ăn thượng cổ kỳ lạ, cùng với linh mễ cấp bốn, bọn họ lập tức biết được nội tình của Long Ngư Đảo Chủ quả thật thâm sâu khó lường!
Loại chi tiết này gây chấn động không kém hơn nhìn thấy Phương Tịch dùng kiếm chém đại yêu hóa hình lúc trước!
Sau khi qua ba tuần rượu, Phương Tịch nói:
- Hai vị tiểu hữu đến Phỉ Thúy Đảo này không biết có chuyện gì vậy?
Hai nàng liếc mắt nhìn nhau. Phượng Băng Tiên đứng lên, hạ thấp người thi lễ nói:
- Cảm ơn tiền bối khoản đãi. Hai người vãn bối tới đây thật ra là nhận lệnh của Thiên Đố Ma Quân của Ly Thương Ma Cung đưa một lá thư cho thái thượng trưởng lão của bản cung Vân Kiệt Tử. Thái thượng trưởng lão nói ngài ấy là bằng hữu tốt của tiền bối, nếu có việc nhờ ngài chuyển lại là được...
- Nhưng Vân Kiệt Tử luôn không ở chỗ nào cố định...
Phương Tịch xoa cằm lộ vẻ ngẫm nghĩ và đáp:
- Bản tọa cũng không biết hắn ở đâu...
Trong Cửu Châu Giới, Ngoại Đạo Nguyên Anh đang cầm một luồng yêu khí của Lục Sơn Quy bắt đầu kiểm tra thực vật, chẳng biết tại sao bỗng nhiên rùng mình một cái...
- Cái gì?
Phượng Băng Tiên hoảng sợ biến sắc:
- Vậy thư của đại tu sĩ kia phải làm sao?
- Nếu tiểu hữu tin được bản tọa thì cứ giao thư cho bản tọa, bản tọa sẽ tìm và chuyển cho Vân Kiệt Tử là được rồi.
Phương Tịch uống một chén Thanh Trúc Tửu, bỗng nhiên cười nói.
- Như vậy... cảm ơn tiền bối.
Phượng Băng Tiên nghiêm túc thi lễ, trong lòng âm thầm cảm kích. Nàng biết mình cuối cùng đã ném được củ khoai nóng này rồi.
Sau này cho dù Ly Thương Ma Cung muốn trách tội, cũng chỉ tìm Long Ngư Đảo Chủ mà không phải tìm nàng.