Theo ánh sáng màu bạc lập lòe, hai khôi lỗi đồng thời hiện lên.
Một con có sừng xanh cánh tay bạc, vẻ mặt lạnh lùng, trên người có vết khâu dữ tợn.
Còn có một con đầu chim ưng thân người, một cánh tay chính là hình dáng móng chim.
- Ba con khôi lỗi cấp bốn phối hợp với những khôi lỗi cấp Kết Đan... Cho dù tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ gặp phải cũng sẽ chạy trối chết... Đây cũng là chỗ lợi hại của Khôi Lỗi Sư!
Phương Tịch vừa bấm pháp quyết, bí thuật Thiên Cơ Biến phát động, một ý niệm thần thức hiện ra và rơi vào trong khôi lỗi gỗ.
Sau khi chế luyện xong khôi lỗi, hắn quay người nhìn thấy Yêu Ma Thụ bắt đầu không ngừng thu nhỏ lại...
Từ sau khi Yêu Ma Thụ đột phá cấp bốn, tuy nó vẫn chưa thể hóa thành hình người nhưng vẫn có thể thi triển ra được một vài thần thông như khống chế kích thước như ý.
- Sơn Hải Châu... Mở!
Hình xăm Sơn Hải Châu trên tay Phương Tịch lập tức sáng lên, hóa thành một hạt châu màu xanh lam và mở cánh cửa ra.
Thủy Tổ Yêu Ma Thụ chui vào trong đó, nhanh chóng phóng to và cắm rễ...
Ngay sau đó, Phương Tịch lại cảm giác Trường Sinh Thuật hơi bế tức.
- Linh khí trong động phủ của Sơn Hải Châu chung quy kém hơn linh mạch cấp bốn trên Phỉ Thúy Đảo...
- Thật may Trường Sinh Thuật của ta vẫn chưa gián đoạn...
Từ sau khi phát hiện a Ất Mộc Pháp Thân có sự thay đổi, Phương Tịch vẫn luôn treo Trường Sinh Thuật, tuy cho đến tận bây giờ vẫn không có kết quả gì...
Nhưng thật ra, Phương Tịch vẫn cảm thấy có lẽ Thủy Tổ Yêu Ma Thụ này mới là một thuộc hạ lợi hại nhất của mình!
Nếu thật sự thả ra ngoài, chỉ sợ Lục Sơn Quy, Tiểu Thanh, khôi lỗi cấp bốn gì đó đều không phải là đối thủ của nó!
Ô ô!
Sau khi mất đi Thủy Tổ Yêu Ma Thụ, vị trí vết nứt ở U Minh Địa Mạch lại hiện ra.
Chẳng qua lần này, có Ngũ Hành Cấm Chế do Phương Tịch bố trí trước đó, từng địa mạch âm khí kia ngược lại vô cùng ngoan ngoãn, vẫn chưa công kích phong ấn.
Cùng lúc đó, cả Phỉ Thúy Đảo đều chấn động, Cửu U Huyền Mộc Đại Trận cấp bốn bắt đầu thoái hóa, biến thành Huyền Mộc Đại Trận chỉ có cấp ba đỉnh phong!
- Trên hòn đảo này còn có không ít tài sản của ta... Không nói tới một nhóm linh dược trong Trường Thanh Điện cấy ghép trước đó và tắc thổ, còn có mười nghìn mẫu linh điền cùng với Bích Thủy Dực Xà và Phong Lôi Giác Mãng đang nuôi...
- Xem ra, chắc hẳn phải để Lục Sơn Quy ở lại... Lấy thực lực cấp bốn của nó, có rối loạn gì, nó cũng có thể xử lý được.
Phương Tịch chuẩn bị đưa cả Đại Thanh và Tiểu Thanh cùng đi.
Thật ra hắn không phải muốn thể hiện sự phô trương long phượng kéo xe, mà lời Quy Sơn nói trước đó khiến hắn có hơi động lòng.
Tiểu Thanh là Thanh Hỏa Loan cấp ba hình như có thể mang tới làm mồi mai phục Thiên Phượng Tộc?
Dù sao từ việc thiên phú huyết mạch của nó có thể thức tỉnh Thanh Loan Hỏa lại thấy được nó quả thật vô cùng ưu tú.
Đáng tiếc, lúc Phương Tịch thu phục linh cầm này đã luyện lại Ngoại Đạo Nguyên Anh, tuy Thanh Loan Hỏa thần diệu nhưng không mấy lợi dụng được.
Trừ khi... chờ đến khi Thanh Hỏa Loan lên cấp bốn, vậy uy lực Thanh Loan Linh Diễm của nhất định có thể tăng vọt!
Đến lúc đó, chỉ sợ Tiểu Thanh ở trong Nguyên Anh kỳ phải dựa vào linh diễm này để hoành hành.
...
Mấy ngày sau, Cung Lăng và Phượng Băng Tiên từ biệt rời đi, đồng thời biểu thị với Phương Tịch minh chủ của Tam Quốc Minh là mình bằng lòng chuyển tông môn vào ba nước, gia nhập đại gia đình của Tam Quốc Minh.
Phương Tịch đối xử bình đẳng về điều này. Hắn vạch ra hai lãnh địa ở Vũ Quốc cho Phượng Băng Tiên và Cung Lăng.
Không lâu sau, một chiếc xa giá hoa lệ được long phượng kéo tiến vào Vạn Thú Sơn Mạch.
- Lão nô bái kiến chủ thượng!
Trong Vạn Thú Sơn Mạch, một tia sáng bay tới, cung kính bái lạy. Đó chính là Lục Sơn Quy!
Chẳng biết tại sao, hôm nay lão Quy này kính cẩn hơn rất nhiều.
Đại khái là hắn nhìn thấy Phương Tịch thu thập Thiết Dực Ưng mạnh hơn hắn giống như chém dưa thái rau?
Ít nhất Quy Sơn nghĩ, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Hắc Úy, thậm chí sau khi đối phương thi triển phương pháp bay, hắn thậm chí còn chạy không thoát.
Nhưng chính là một con đại yêu hóa hình như vậy lại bị Long Ngư Đảo Chủ chém...
Trong lòng lão Quy không khỏi kính sợ hơn, quả thật đối đãi với Phương Tịch như đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
- Ừ, ta chuẩn bị đi Khương Quốc... Trong khoảng thời gian này, ta giao Phỉ Thúy Đảo cho ngươi chiếu cố.
Phương Tịch phủi bờ vai của Quy Sơn, vẻ mặt ôn hòa nói.
- Mong chủ thượng yên tâm, cho dù lão nô có phải liều cái mạng này cũng sẽ ra sức bảo vệ Phỉ Thúy Đảo không mất!
Quy Sơn lập tức vỗ ngực.
- Không tệ, không tệ...
Trên gương mặt Phương Tịch đầy vẻ khen ngợi, trong lòng lại đang phỉ nhổ:
“Ta tin ngươi mới lạ đấy... Nếu kẻ địch không mạnh, lúc nên ra tay ngươi tất nhiên sẽ ra tay. Nếu kẻ địch quá mạnh mẽ... lão Ô Quy nhà ngươi chắc chắn sẽ vì bảo toàn tính mạng mà chạy... Chẳng qua thôi.”