Trong một động phủ tạm thời.
Phương Tịch thả Thất Tình Ly Thương Phổ đã tìm hiểu rất lâu xuống:
- Muốn trong một chiều tối học cấp tốc công pháp thần thức như thế dĩ nhiên là chuyện không thể làm được... Nhất quyết phải luyện thành tầng thứ nhất mới có khả năng xem Oán Hồn Dẫn thành chất dinh dưỡng của thần thức, chậm rãi luyện hóa... Thiên Đố Ma Quân làm sao có thể nghĩ đến cách xảo diệu như vậy? Thoạt nhìn... năm đó hắn tuyệt đối đã đeo không ít Oán Hồn Dẫn đâu...
Bây giờ, hắn không có cách nào học cấp tốc được tầng thứ nhất của công pháp này, nhưng vẫn tìm được một phương pháp điều hoà.
- Thất Tình Tỏa Hồn... Bí thuật này có thể tạm thời che giấu dao động Oán Hồn Dẫn của bản thân? Cũng có thể cầm tới thực hiện trong lúc khẩn cấp...
Hắn ngồi xếp bằng và lặng lẽ nhớ lại khẩu quyết.
Trải qua tìm hiểu trong khoảng thời gian này, Phương Tịch đã hiểu rõ về Thất Tình Ly Thương Phổ.
Đồng thời, bây giờ hắn không cần trực tiếp luyện thành công pháp, chỉ thi triển một đoạn bí thuật trong đó, lấy thần thức mạnh mẽ của hắn sẽ không phải là vấn đề lớn.
- Ngũ sắc khiến cho mắt người ta mù, ngũ âm khiến cho tai người ta điếc, ngũ vị khiến cho miệng người ta thoải mái... Vui khiến cho người ta lo, giận nhất định sẽ tổn thương, bi ai khiến tuyệt vọng, sợ hãi lại gây khiếp sợ...
Phương Tịch lặng lẽ niệm khẩu quyết, hai tay bỗng nhiên chợt biến đổi pháp quyết.
Ở xung quanh hắn có một mặt nạ đỏ đại biểu cho sự vui sướng hiện lên, phía trên có một mặt cười quỷ dị.
Tiếp theo là mặt nạ đen đại biểu cho sự phẫn nộ...
Vẫn có mặt nạ màu xanh sẫm đại biểu cho đau buồn...
Từng mặt nạ lập lòe ánh sáng bắt đầu xoay quanh Phương Tịch...
- Thất Tình Tỏa Hồn, phong!
Phương Tịch chợt thay đổi ấn quyết và quát.
Trong chớp mắt, một cái mặt nạ bao trùm lên trên mặt hắn, khiến gương mặt của hắn thoạt nhìn trở nên vặn vẹo.
Tiếp theo, là mặt nạ đại biểu cho cảm xúc chán ghét...
Từng cái mặt nạ không ngừng bao trùm lên trên mặt hắn, hoàn toàn che giấu tướng mạo ban đầu của hắn.
Tiếp theo, Phương Tịch có thể cảm nhận được có bảy loại cảm xúc khác nhau đi tới các nơi trong thức hải, giống như cái đinh đóng chặt ở nơi nào đó trong thức hải nơi...
“Oán Hồn Dẫn quả nhiên là nhằm vào thần hồn... Cho dù đoạt xá chuyển thế, chỉ sợ căn bản cũng không thoát khỏi.”
Trong lòng hắn chợt hiểu ra.
Chờ đến sau khi tất cả đã hoàn thành, Phương Tịch đeo bảy cái mặt nạ tản đi pháp lực.
Từng mặt nạ hình như hoàn toàn dung nhập vào gương mặt của hắn, khiến trên mặt hắn hiện ra một màn sương mù bảy màu như mộng như ảo.
“Thuật này vốn trợ giúp che giấu khí tức thân hình lại bị Thiên Đố Ma Quân phát hiện hiệu quả có thể dùng tới để tạm thời phong ấn khí tức của Oán Hồn Dẫn...”
“Mình dùng tạm để đi tham gia buổi đấu giá... Chờ đến khi buổi đấu giá và cuộc đại chiến kết thúc, ta sẽ có đủ thời gian tu luyện pháp quyết và hoàn toàn giải trừ tai họa ngầm.”
Phương Tịch trầm ngâm một lúc rồi thở hắt ra một hơi.
...
Mấy tháng sau, hai bóng người mặc đấu bồng màu đen hoàn toàn che giấu thân hình đi tới một chỗ hoang dã.
- Tiêu Diêu Công chọn điểm giao dịch chính là nơi này à?
Phương Tịch đeo một cái mặt nạ bằng dây leo, khí tức trên người mơ hồ. Hắn mở miệng hỏi thăm.
- Đúng là vậy, ở đây nhìn như bình thường nhưng trong lòng đất có càn khôn khác...
Nam Cung Ly cười nói:
- Đồng thời tuyệt đối không có cấm chế và trận pháp, chỉ là một cái chợ hoàn toàn mở...
Phương Tịch và Nam Cung Ly xuống sâu dưới lòng đất.
Không lâu sau, bọn họ lại đi tới một chỗ hang động cực lớn dưới lòng đất.
Mặt đất sạch sẽ ngăn nắp, trên vách tường hắn từng viên dạ minh châu lớn bằng nắm tay, nó tỏa ra ánh sáng mờ tỏ...
Nam Cung Ly đến nơi này, khí tức trên người cũng trở nên thần bí, chỉ dùng thần thức truyền âm nói chuyện với Phương Tịch. Hai người đi tới một góc khuất bà ngồi xuống.
Không lâu sau, ánh sáng màu vàng đất lóe lên, lại một lão quái Nguyên Anh thi triển độn thổ thuật đến. Người này đội một món dị bảo trúc lạp, cho dù là thần thức cũng không có cách nào xuyên qua. Hắn nghênh ngang tìm một khối nham thạch và khoanh chân ngồi tĩnh tọa, không định bắt chuyện với người xung quanh.
Không bao lâu, thần thức của Phương Tịch thoáng động, sắc mặt thay đổi.
Vù vù!
Ở nơi nào đó dưới lòng đất bỗng nhiên dâng lên tiếng gió thổi.
Trong ánh sáng màu xanh lóe lên, một Yêu tộc hóa hình trông như thanh niên Nhân tộc, trạc hai mươi tuổi, trên người mặc áo lông màu xanh nghênh ngang đi đến, thậm chí cũng không cố ý che giấu gương mặt.
- Đạo hữu cẩn thận, người này chính là Phượng Thập Tam của Thiên Phượng Tộc, thực lực cấp bốn trung phẩm đỉnh phong. Thiếp thân đã một lần bị yêu này để mắt tới, suýt nữa bị đánh nát pháp thể, phải dùng Nguyên Anh trốn đi...
Nam Cung Ly truyền âm với Phương Tịch đầy kiêng kỵ.
Tuy nữ tử này mới tiến vào Nguyên Anh trung kỳ không lâu, nhưng thực lực trong Nguyên Anh Khương Quốc tuyệt đối không yếu.