Nàng kiêng kỵ như vậy, có thể thấy được thực lực của Phượng Thập Tam này thậm chí có thể không dưới Tiêu Diêu Công!
Chẳng trách hắn dám nghênh ngang tới tham gia hội trao đổi tư nhân.
Chỉ cần yêu này không chủ động tìm đường chết, rơi vào trong đại trận, hoặc bị hơn lão ma Nguyên Anh trung kỳ bao vây tấn công, hắn có thể ngang dọc trong Khương Quốc.
Dù sao, Thiên Phượng Tộc có pháp thuật thần thông thuộc tính phong hỏa và hư không rất mạnh, còn am hiểu về bay!
- Thì ra là thế, không biết yêu này có thủ đoạn gì lợi hại...
Phương Tịch lộ vẻ kiêng kỵ, hỏi Nam Cung Ly tỉ mỉ, xem có thể bắt được đối phương hay không.
Dù sao Tiểu Thanh trong túi linh thú đã sớm tu luyện tới cấp ba đỉnh phong, còn thiếu một cơ hội là có thể tiến giai!
Sau khi Phượng Thập Tam xuất hiện, lại có từng vị Nguyên Anh hai tộc nhân yêu xuất hiện.
Phần lớn bọn họ che giấu thân hình, căn bản không có cách nào nhìn ra tướng mạo cụ thể.
Về phần dùng thần thức mạnh mẽ đột phá à?
Trừ khi thần thức mạnh mẽ đến mức khiến tất cả tu sĩ ở đây không có cách nào phát giác, bằng không loại chuyện này tất nhiên sẽ bị chỉ trích, cũng có khả năng bị bao vây tấn công, lập tức ngã xuống.
Phương Tịch thậm chí còn nhìn thấy mấy vị tu sĩ có khí tức chỉ khoảng Kết Đan, cũng không biết bọn họ cố ý thi triển bí pháp che giấu sóng pháp lực của bản thân, hay thật sự chỉ là tu sĩ Kết Đan...
Nhưng nếu tu sĩ Kết Đan dám đến, trên thân nhất định phải nắm con át chủ bài, có lẽ chính là một hai loại thủ đoạn cấp bốn!
...
Lại qua mấy canh giờ, trong hang động dưới lòng đất đã có hơn ba mươi người tới giao dịch.
Phương Tịch thoáng nhíu mày khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Không phải quá ít mà là quá nhiều!
Cho dù trong đó có một phần tu sĩ Kết Đan, nhưng không ngờ có thể có không ít tu sĩ đỉnh cấp trong hai tộc nhân yêu tới đây!
“Xem ra tình hình này, thậm chí chỗ này được cao tầng hai tộc nhân yêu ngầm đồng ý à?”
Phương Tịch âm thầm nghĩ:
- Cũng đúng... Có câu nhiều người tức giận khó phạm. Thậm chí nếu Thiên Đố Ma Quân đắc tội tất cả tu sĩ Nguyên Anh, chỉ sợ cũng khó có thể sống đến sang năm...
Trong lúc hắn đang trầm ngâm suy nghĩ, trên đất trống bỗng nhiên hiện ra một đám mây trắng.
Một người chậm rãi đi từ trong mây trắng ra, hắn mặc một bộ áo bào màu trắng, râu để ba chỏm trông khá có phong thái tiên phong đạo cốt.
- Tiêu Diêu Công, chiêu thức Vân Độn Pháp này của ngươi càng thêm thần diệu đấy...
Một Nguyên Anh của Nhân tộc tán thưởng một câu.
- Hì hì, thủ đoạn của lão già nông cạn, đã chọc cười cho Phương gia rồi...
Tiêu Diêu Công nhìn bốn phía chắp tay một cái:
- Chào các đồng đạo từng tới đây và cả những đạo hữu mới tới... Lão phu nhắc lại quy định một lần trước, ở trong phòng giao dịch vẫn mong chúng ta tạm thời bỏ qua ân oán, bằng không lão phu và mấy vị đạo hữu sẽ ra tay duy trì trật tự... Về phần ra khỏi phòng giao dịch lại tùy các vị ra tay, nếu vật trao đổi có vấn đề, lão phu cũng không chịu trách nhiệm.
- Sau khi phòng giao dịch bắt đầu, lão phu sẽ bán đấu giá vật của mình và mấy vị đạo hữu nhờ cậy trước, sau đó vẫn mời các vị tự mình giao dịch...
- Ha ha, để bảo vệ an toàn cho các vị, vẫn mong tất cả giao dịch được tiến hành ở trong Thiên Khung Vân Hải của lão phu...
Tiêu Diêu Công cười nói một câu, tay áo phất phới giống như mây bay.
Từng tầng mây màu trắng lập tức quấn quanh cả hang động dưới lòng đất, hóa thành một biển mây.
Ở trong biển mây còn có một đài ngọc bay lên, từng chiếc ghế mây trắng hiện ra.
Phương Tịch ngồi ở một trên một cái ghế mây trắng, trong lòng không khỏi tán thưởng một tiếng:
“Tiêu Diêu Công này thật biết cách hưởng thụ, cái ghế này được chế tạo vô cùng thư thái...”
Hắn ngồi ở trên ghế nhìn đài ngọc, chỉ cảm thấy nó như ảo như thực, như hư như vô, đặc biệt huyền diệu.
Bóng sáng lóe lên, Tiêu Diêu Công đã đứng lên đài ngọc.
“Theo lời đồn đại, Tiêu Diêu Công này chính là một loại Vân linh căn trong dị linh căn, đạt tới trình độ Thiên phẩm. Lúc hắn còn thiếu niên đã từng có cơ duyên xảo hợp đi nhầm vào động phủ của một vị tu sĩ cổ nào đó, vừa vặn thu được y bát chân truyền của người đó. Tu sĩ cổ kia cũng tu luyện một môn công pháp thượng cổ thuộc tính Vân. Hắn bế quan khổ luyện mấy trăm năm mới đạt tới Nguyên Anh đại thành, từ nay về sau ngang dọc Khương Quốc, còn luyện thành mấy môn thần thông có uy lực bất phàm...”
“Thiên Khung Vân Hải này giống như pháp bảo lại không phải pháp bảo, giống như thần thông lại không phải thần thông... Có người nói là bắt chước đại thần thông của tu sĩ thượng cổ Khánh Vân, có thể phòng thân hộ thể, cũng có thể đả thương người... Có tác dụng kỳ diệu.”
Con ngươi của Phương Tịch thoáng chuyển động, trong lòng thầm nhớ lại tin tức do Nam Cung Ly báo.