Hắn bất chợt xoay người, hai tay vung mạnh Lang Nha Bổng, ở trên linh bảo này lại có từng phù văn thoáng hiện, hóa thành ảo ảnh từng ngọn núi cao ầm ầm đập xuống!
Lần này, Phương Tịch đột nhiên cảm thấy trọng lực xung quanh tăng mạnh!
- Địa Cực Nguyên Từ Thần Thông! Còn là Địa Cực Nguyên Từ Thần Thông cấp bậc đại thành... Huyền Hỏa Ma Cương của ta ở trước mặt yêu này chẳng khác nào trò cười.
Phương Tịch thu Linh Cầm Phiến, trong tay hiện ra Ngũ Hành Hoàn, pháp lực Nguyên Anh sơ kỳ được rót vào trong đó.
Ong ong!
Trong không trung, một bông hoa sen năm màu nở rộ.
Đen, trắng, đỏ, kim, xanh... Năm màu luân chuyển.
Đầu tiên là cánh hoa màu đen bay tới chống đỡ ở trước Lang Nha Bổng. Nhưng nó chỉ hơi dừng lại, sau đó bị ảo ảnh núi cao phía trên dễ dàng đánh tan.
Hoa sen năm màu nhất thời chuyển động, một cánh hoa sen màu trắng tiếp tục chống đỡ, từng kiếm khí sắc bén bắn nhanh, cắt lên trên ảo ảnh núi cao, khiến nó trở nên yếu đi vài phần.
Ngay sau đó lại là một cánh hoa sen đỏ giống như Nghiệp Hỏa, nó hóa thành lửa cháy mạnh thiêu đốt Lang Nha Bổng.
Nhìn thấy linh bảo nhà mình có dấu hiệu không chống đỡ được, sắc mặt Ngưu Mãng thoáng biến đổi, trong miệng niệm vài câu chú ngữ, một yêu khí màu xanh sẫm phóng lên cao, rót vào trong Lang Nha Bổng.
Trên Lang Nha Bổng, ảo ảnh năm ngọn núi bỗng nhiên ngưng thực, tiếp theo ầm ầm đập xuống.
Trùng hợp đúng vào lúc này, hoa sen năm màu cũng xoay tới cánh hoa sen màu xanh cuối cùng.
Mộc khắc thổ!
Từng dây leo quấn lấy ảo ảnh năm ngọn núi trên Lang Nha Bổng, không ngờ trực tiếp đánh tan.
Vô số gió bão khuyếch tán ra bốn phía, rơi vào trên áo giáp năm màu của Phương Tịch, nhưng thậm chí không thể gây ra một gợn sáng nào.
- Ngũ Hành Hoàn này không chỉ có năng lực phòng ngự vô song, cầm tới tấn công cũng khá sắc bén. Ngũ Hành Luân Chuyển, chung quy có thể tìm ra thuộc tính kìm chế kẻ địch...
Phương Tịch thưởng thức bản thể Ngũ Hành Hoàn, trong lòng lặng lẽ thở dài.
Hắn vẫn chịu thiệt về cảnh giới ở, bây giờ mới là Nguyên Anh sơ kỳ.
Cho dù hắn nắm giữ không ít linh bảo nhưng tối đa chỉ địch nổi một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bình thường.
Gặp phải người vượt qua thực lực này vẫn hơi tốn sức.
Ngưu Mãng thu hồi Lang Nha Bổng và khẽ nheo mắt:
- Vân Kiệt Tử... Ngươi không phải là kiếm tu tuyệt thế sao? Sao ngươi chỉ sử dụng thủ đoạn mượn vật bên ngoài như linh bảo vậy?
Hắn mơ hồ cảm thấy lời đồn không đúng.
Vân Kiệt Tử này không phải là kiếm tu, chắc là đạo nhân nhiều bảo!
Vì sao trên thân hắn có nhiều linh bảo như vậy?
Đặc biệt là món Ngũ Hành Hoàn kia tuyệt đối đứng hàng linh bảo đỉnh phong, uy lực không thể coi thường, khiến hắn cũng không chắc có thể làm gì được đối phương...
- Lão Ngưu ngươi cũng không ngu...
Phương Tịch xúc động nói. Quả nhiên có thể thăng cấp lên cấp bốn đều không phải là người ngu.
Không chừng Ngưu Yêu lúc trước nóng nảy dễ tức giận chỉ là giả vờ.
“Chẳng qua... Không ngờ là một con yêu vật thuộc tính thổ lại khắc chế ta.”
Trên Thiểm Linh Châu hiện ra từng phù văn và lập lòe phát sáng.
Bóng dáng Phương Tịch đột ngột xuất hiện ở bên cạnh Ngưu Mãng, năm ngón tay chộp một cái.
Xoẹt!
Từ đầu ngón tay của hắn phóng ra từng Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang, bỗng nhiên hóa thành từng thanh phi kiếm giống như Thần Long thiên ngoại với khí thế như cầu vồng.
Phụt phụt!
Một thanh phi kiếm màu xanh chém lên trên áo giáp tối đen, một lôi quang bay ra, không ngờ cũng bị phi kiếm do Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang biến thành chém đứt làm đôi.
- A!
Ngưu Mãng kinh hãi, toàn thân tuôn ra yêu khí màu vàng đất, hóa thành từng tầng nham thạch phòng ngự, lại bị Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang chém ra giống như chém rau dưa.
Cho dù là vậy, điều đó vẫn tranh thủ được chút thời gian cho hắn.
Ngưu Mãng giơ Lang Nha Bổng chắn trước người, từng thanh phi kiếm màu xanh rơi lên trên đó, không ngờ chặt đứt mấy gai ngược sắc bén, để lại một vết hằn sâu ở trên Lang Nha Bổng.
Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang chính là một môn thần thông chứ không phải linh bảo, có thể theo tu sĩ không ngừng tu luyện và nâng cao cảnh giới để không ngừng tăng uy lực lên.
Phương Tịch không ngừng khổ luyện ở trên Phỉ Thúy Đảo này mấy chục năm, bây giờ cũng coi như có chút thành tựu.
Chỉ là một đòn thần quang lại hao tổn linh bảo của Ngưu Mãng!
- Thần quang thuộc tính mộc thật tinh thuần.
Ngưu Mãng chợt lùi lại trăm trượng, nhìn vết tích hằn sâu trên linh bảo trong tay, trong mắt đầy thương tiếc.
Tuy hắn có thể thông qua thu linh bảo vào đan điền chậm rãi bồi dưỡng tu sửa, nhưng làm vậy cũng sẽ tiêu hao không biết bao nhiêu nguyên khí.
- Phượng Thập Tam đáng chết... không ngờ hắn đào hố lớn cho lão Ngưu như vậy...
- Cho dù được hắn bồi thường, cũng hoàn toàn là được một mất mười.
Ngưu Mãng liếc mắt nhìn xung quanh, đã có ý định rút lui.
Dù sao, Vân Kiệt Tử nổi danh về kiếm thuật!