Bây giờ người này còn chưa rút kiếm đã ép mình tới tình cảnh như thế, nếu thần kiếm được rút ra khỏi vỏ, vậy còn cao đến đâu?
- Ngưu Yêu này không dễ giết... Chẳng qua, thật sự là nguyên liệu khôi lỗi gỗ cực tốt.
Phương Tịch thu các linh bảo Linh Cầm Phiến, chỉ giữ lại Ngũ Hành Hoàn huyễn hóa thành kích thước bằng bàn vuông bao phủ bản thân.
Lấy Ngũ Khí Triều Nguyên Trận cỡ nhỏ như vậy để phòng hộ, cho dù có Yêu tộc cấp bốn thượng phẩm âm thầm đánh lén cũng có thể chống đỡ được!
Hắn nhìn ra Ngưu Mãng đã có ý định rút lui, hắn bỗng nhiên cười và rút ra Thanh Hòa Kiếm!
Vèo!
Từ trên Thanh Hòa Kiếm hiện ra một đường kiếm khí xông thẳng lên trời.
“Lão Ngưu cũng từng giết kiếm tu Nhân tộc... Nhưng một kiếm này hình như rất bình thường mà...”
Trong lòng Ngưu Mãng thầm nghĩ, lại càng không dám sơ suất.
Hắn kêu to một tiếng, toàn thân rung lên, rất nhiều ruồi trâu bay ra giống như vô số hạt sắt dày đặc bắn về phía Phương Tịch.
Loại ruồi trâu này đã được hắn đặc biệt chế luyện, xem như tồn tại bán yêu trùng bán pháp khí, cho dù là Yêu tộc da dày thịt béo nhất thời không điều tra ra được, cũng sẽ bị thua thiệt lớn.
Ngưu Mãng đánh ra một chiêu lại không hề nghĩ ngợi, xoay người hóa thành một hào quang màu vàng đất muốn trốn đi.
- Tật!
Phương Tịch đối mặt với vô số ruồi trâu lại chỉ mỉm cười, bấm một kiếm quyết.
Phụt!
Từ chỗ mũi kiếm của Thanh Hòa Kiếm bắt đầu tách ra, hóa thành một tỷ hai trăm chín mươi sáu triệu Thanh Mang Châm.
Phụt phụt!
Từng cây châm nhỏ giống như có mắt, xuyên qua chính xác từng con ruồi trâu không hề sai sót, khiến chúng từ giữa không trung rơi xuống như mưa vậy.
“Không tốt, quả nhiên là kiếm tu tuyệt thế luyện kiếm thành sợi!”
Thần thức của Ngưu Mãng phát hiện cảnh tượng này, trong nháy mắt lại độn quang lướt qua nghìn trượng.
Trong chớp mắt tiếp theo, thần thức của Phương Tịch đã phong tỏa hắn từ phía xa, lãnh đạm nói:
- Thanh Hòa vừa ra, nhất định phải thấy yêu huyết!
Ầm!
Từng cây Thanh Mang Châm nổ tung, trong thiên địa đầy những ánh sáng màu xanh lại giống như đột nhiên đều biến mất vậy.
Trong lòng Ngưu Mãng càng thêm cảnh giác, không lưỡng lự độn quang chuyển hướng.
Vù!
Trong không trung, bỗng nhiên truyền ra tiếng cắt nhỏ.
Ngưu Mãng dừng độn quang, quay đầu với tư thế cứng đờ, chỉ thấy linh giáp tối đen trên vai mình bị cắt mất một góc, có từng tia máu đang bắn ra...
Dường như vừa rồi ở phía trước có vô số mũi kiếm, nếu không phải hắn căn cứ theo linh giác của bản thân cố thay đổi phương hướng, không chừng hắn đã có kết cục bị loạn kiếm phân thây.
- Không hổ danh là đại yêu cấp bốn trung phẩm...
Phương Tịch nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi xúc động:
- Cho dù thần thức không phát hiện ra được, nhưng linh giác vẫn kinh người như vậy sao?
Hai tay hắn bấm pháp quyết:
- Nhưng ngươi không thể dễ dàng chạy thoát khỏi Vô Hình Kiếm Trận của bản tọa đâu...
Nếu đứng ở góc độ của hắn có thể nhìn thấy bây giờ bốn phương tám hướng xung quanh Ngưu Mãng đã sớm bị Thanh Mang Châm không hình không bóng vây quanh.
Nó không chỗ nào không có mặt, thậm chí theo mỗi lần Ngưu Mãng hít thở vận công, nó bám vào trong kinh mạch trên cơ thể và pháp lực của hắn,... Cuối cùng đi tới đan điền!
- Đáng chết, ánh kiếm vô hình!
- Trên đời lại có kiếm thuật như vậy sao?
Sắc mặt Ngưu Mãng rất khó coi, hai tay bấm pháp quyết, từ quanh người hắn hiện ra một yêu khí tối đen và tản ra bốn phương tám hướng.
Tiếp theo, ở giữa không trung, từng yêu khí này đã bị cắt và tiêu tan, hóa thành vô hình, hoàn toàn không có bất kỳ góc chết.
Ngưu Mãng nhìn thấy cảnh tượng này, hiểu rõ mình đã rơi vào trong lưới. Sắc mặt hắn trở nên hung ác, nhanh chóng móc ra một lôi châu tối đen cực lớn, tùy ý ném về một hướng khác.
Ầm ầm!
Lôi quang tối đen nổ vang, trong đó có vô số phù văn tập hợp, khuếch tán...
Từ bốn phía truyền lại dao động kịch liệt, tiếp theo tiêu tan trong vô hình.
- Ò!
Ngưu Mãng rít gào một tiếng và lăn một vòng, hóa thành một con trâu đen có kích thước bình thường, trên thân khoác giáp sắt, trên trán vẫn có một ấn ký trăng khuyết.
Nó gào thét một tiếng lại lao về phía lôi quang đi qua.
“Không biết viên lôi châu vừa rồi có lai lịch ra sao?”
Sắc mặt Phương Tịch thoáng biến đổi, bấm kiếm quyết.
Yêu trâu đen như mực kêu thảm một tiếng, trong đan điền khí hải hiện ra từng Thanh Mang Châm vô hình đâm vào yêu hồn.
Cùng lúc đó, bộ giáp màu đen trên người nó đồng thời vỡ nát, hiện ra vô số vết thủng rất nhỏ.
Oong!
Huyết Sát Điện chẳng biết đã xoay quanh ở trong không trung phía trên Ngưu Yêu đen như mực này từ bao giờ, từng tầng mây máu hạ xuống giống như sợi dây xích trói lấy bốn chân của Ngưu Yêu.
Vèo!
Ánh sáng lóe lên, một con trâu đen mờ ảo bị tổn thương nguyên khí nặng nề hiện lên, trong miệng còn ngậm một viên yêu đan màu vàng đất, thi triển thuấn di thuật tránh khỏi phạm vi bao phủ Huyết Sát Điện.