“Người cháu gái này không tệ... Tương lai có hi vọng ngưng tụ ra Nguyên Anh.”
Phương Tịch âm thầm nghĩ nhưng không để ý lắm. Dù sao hắn đã giết nhiều Nguyên Anh. Hắn tiện tay mở ra bái thiếp thứ hai.
- Ơ? Cái này thú vị đấy...
Đây là một phong bái thiếp đến từ Bạch Vân Tẩu.
Nội dung cụ thể cũng không có gì nhiều, chỉ là khách sáo thăm hỏi vài câu, đồng thời mời Phương Tịch đi tới Bạch Vân Động của người này tu luyện, có thể sẽ có cơ duyên.
- Bạch Vân Tẩu, người này đang giở trò quỷ gì vậy?
Phương Tịch suy nghĩ và nhìn về phía Nam Cung Ly:
- Bạch Vân Tẩu trong Tửu Nhục Tam Hữu, dạo này người này có mưu đồ gì?
Hắn không hiểu thì không nghĩ nữa. Dù sao bên cạnh hắn có một mật thám.
- Bạch Vân Tẩu à?
Nam Cung Ly khẽ cười:
- Vị tu sĩ Nguyên Anh này chắc đang âm mưu muốn báo thù...
- Người nào vậy? Không ngờ có thể khiến Bạch Vân Tẩu cũng không thể làm gì được?
Phương Tịch kinh hãi.
Cho dù là tông môn Nguyên Anh như Hỗn Nguyên Tông chọc phải tán tu giống như Hoàng Vân Công, cũng thấy đau đầu, Nam Cung Ly cũng phải nể mặt hắn vài phần.
Dù sao phía dưới những thế lực lớn Nguyên Anh như thế vẫn có rất nhiều đệ tử môn nhân. Cho dù thực lực vượt quá Bạch Vân Tẩu, nhưng chỉ cần không thể hoàn toàn phong ấn Nguyên Anh của hắn, để hắn có khả năng thuận lợi chạy thoát, lại có khả năng bị hắn theo dõi, giết chết đệ tử cấp thấp, cũng rất dễ dẫn đến môn phái sụp đổ...
Trừ khi là đại tu sĩ như Thiên Đố mới có thể không để ý tới.
- Chẳng lẽ kẻ thù của hắn là Thiên Đố hoặc Thiên Tinh Tử?
Phương Tịch nói ra suy đoán của mình.
- Mặc dù không đúng nhưng không xa... Kẻ thù của Bạch Vân Tẩu chính là Tiêu Diêu Công.
Nam Cung Ly cười tủm tỉm nói ra một bí ẩn:
- Năm đó, người này và Tiêu Diêu Công có thù hận, bị ép phải chịu tội, chỉ sợ đã hình thành tâm ma, bây giờ vẫn còn ôm hận...
- Không ngờ là Tiêu Diêu Công sao? Vậy xem như Bạch Vân Tẩu xui xẻo...
Phương Tịch cười ha ha.
Tiêu Diêu Công còn không có điểm yếu nào như Bạch Vân. Dù sao Bạch Vân Tẩu còn có một Bạch Vân Động tu luyện cùng với một ít đệ tử môn nhân.
Tiêu Diêu Công lại chỉ có một người, không thân không thích, hết lần này tới lần khác tu vi lại cao thâm, độn pháp cao siêu.
- Kết thù với Tiêu Diêu Công là chuyện không khôn ngoan...
Phương Tịch xúc động nói:
- Người này còn muốn nhờ ta trợ giúp sao?
Nam Cung Ly nói:
- Tiêu Diêu Công vốn là người của Tiêu Diêu Tông. Về sau Tiêu Diêu Tông bị diệt môn, người này thăng cấp Nguyên Anh trung kỳ đã giết hết kẻ thù nhưng cũng không có ý định tiếp tục chấn hưng tông môn, mặc cho mấy gia tộc nhỏ, tông môn nhỏ xung quanh chiếm lấy linh mạch ban đầu... Tâm tính hắn cương liệt, không dễ sống chung.
Nếu đắc tội một trong hai đại tu sĩ Nguyên Anh này, Nam Cung Ly tất nhiên chọn Bạch Vân Tẩu mà không phải Tiêu Diêu Công!
- Đối với ta, bọn họ đều giống nhau... Nhưng Bạch Vân Tẩu này lại khẳng định ta sẽ ra tay như vậy sao?
Phương Tịch cười giễu cợt.
- Người này vốn mời Thiên Đố Ma Quân! Thiên Đố Ma Quân cũng rất bất mãn về hành vi trung lập của Tiêu Diêu Công... Ban đầu, hắn định ra tay. Nhưng trong đại chiến trước đó, hắn bị ba con Kim Thiền Tử làm cho tổn thương nặng nề, về sau cố chống đỡ đấu pháp với Thiên Phượng cấp bốn thượng phẩm, bây giờ đang bế quan chữa thương...
Nam Cung Ly xoa Tứ Nhĩ Chỉ Hầu trên b vai mình.
Phương Tịch không khỏi cạn lời:
- Thì ra là thế... Bạch Vân Tẩu này xem ra có thù hận không nhỏ với Tiêu Diêu Công. Thiên Đố Ma Quân ra tay cũng là chuyện hợp tình hợp lý...
- Vậy Vân lang tính làm thế nào? Tiêu Diêu Công không đếm xỉa đến cuộc đại chiến lần này, có thể nói đã đắc tội phần lớn lão quái Nguyên Anh.
Nam Cung Ly cười hì hì.
Phương Tịch lắc đầu:
- Nếu ta giúp đỡ Bạch Vân Tẩu, người này có thể lấy ra lợi ích gì? Hắn có thể giúp ta đột phá tới Nguyên Anh hậu kỳ sao?
- Sao có thể như vậy được? Nếu hắn thật có linh vật như thế, vì sao không giữ lại cho mình sử dụng?
Nam Cung Ly quả quyết nói.
- Bởi vậy, hai bên đánh sống đánh chết thì có liên quan gì đến bản tọa?
Phương Tịch cười lạnh và hỏi ngược lại.
Mấy ngày sau, mặc dù không muốn nhưng Phương Tịch vẫn rời khỏi chốn dịu dàng Như Ý Môn này để chuẩn bị trở về Phỉ Thúy Đảo.
Hắn hóa thành một tia sáng, khiêm tốn bay về phía Nguyên Quốc.
Vù vù!
Trên chín tầng trời, gió thổi mạnh.
Lúc sắp xuyên qua biên giới Nguyên Quốc, Phương Tịch bỗng nhiên dừng độn quang, nhíu mày:
- Đi ra!
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió gào thét.
Phương Tịch ngoắc tay, Ngũ Hành Hoàn bay ra, hóa thành kích thước chừng cái bàn bọc lấy cơ thể mình, Thanh Hòa Kiếm cũng nắm trong tay, mũi kiếm chỉ vào chỗ hư không nào đó.
- Không ngờ được... Ngươi đã thăng cấp Nguyên Anh trung kỳ!
Kia một chỗ trong hư không có hào quang màu bạc lóe lên, xung quanh trở nên mông lung, tiếp theo hiện ra hai bóng người.