Thanh Hòa Kiếm xuyên qua áo lông năm màu và nổ tung, nhưng chỉ có thể chém hụt vào hư không.
Thanh trưởng lão lợi dụng chiêu thức thần thông Hư Hóa này, hình như đã đứng ở thế bất bại!
- Ha ha, trưởng lão Thiên Phượng Tộc chỉ biết trốn thôi sao? Lại tới!
Phương Tịch cầm Thanh Hòa Kiếm trong tay, tùy ý chém.
Từng kiếm khí của Thanh Hòa Kiếm ngang dọc trong hư không, mang theo sự sắc bén và sát thương cực lớn đối với Yêu tộc.
Hắn nhìn thấy rất rõ ràng, tuy vị Thanh trưởng lão này dựa vào khả năng nắm giữ lực hư không có thể làm được trong thời gian ngắn Hư Hóa bản thân giống như Phượng Thanh, không sợ Thanh Hòa Kiếm công kích, nhưng tất nhiên vẫn phải trả giá đắt!
Ít nhất pháp lực tiêu hao vô cùng khủng khiếp, không thể duy trì lâu dài, bằng không đã vô địch từ lâu.
Quả nhiên!
Sau khi đối mặt với kiếm khí của Thanh Hòa Kiếm thứ hai, thứ ba, Thanh trưởng lão không lựa chọn Hư Hóa bản thân mà mượn tốc độ độn địa tránh né!
Vèo!
Quanh người hắn lập lòe ánh sáng màu xanh và ánh sáng màu bạc... bỗng nhiên lùi lại trăm trượng!
Đúng lúc này, sắc mặt Thanh trưởng lão chợt biến đổi, tạo ra một tư thế cực kỳ mất tự nhiên, động tác của hắn có biên độ lớn, khiến khớp xương toàn thân đều phát ra một tiếng nổ mạnh!
Phụt!
Trong không trung dường như có ánh sáng lóe lên, Thanh trưởng lão bỗng nhiên cúi đầu nhìn cánh tay của mình, chỉ thấy lông chim phía trên đó vỡ nát, chẳng biết đã xuất hiện thêm một vết thương mỏng như cánh ve từ bao giờ!
Phương Tịch thu hồi phần lớn Thanh Mang Châm, nhưng vẫn có một phần Thanh Mang Vô Hình Châm trải rộng trong hư không xung quanh, hình thành từng cạm bẫy ẩn hình!
Ở dưới Vô Hình Kiếm Trận này, tốc độ khiến Thiên Phượng Tộc kiêu ngạo có khả năng biến thành vũ khí sắc bén trợ giúp bọn họ tự sát!
- Chém!
Hắn gào to một tiếng, người và kiếm hợp nhất, hóa thành một dải kiếm màu xanh lao tới!
Đối mặt với ánh kiếm màu xanh càng mạnh hơn trước, giữa chân mày của Thanh trưởng lão có ánh sáng lóe lên, lại muốn thi triển ra thần thông Hư Hóa!
Đúng lúc này, từ trong ánh kiếm bỗng nhiên bay ra một quân cờ màu trắng!
Vút!
Trong tiếng hạ cờ trong trẻo, quân cờ màu trắng phát sau mà đến trước, rơi vào bên cạnh Thanh trưởng lão, hóa thành một miếng phù lục bằng ngọc, trên đó có một Phượng Triện Văn không trọn vẹn.
...Cấm Không Phù!
Hư không mơ hồ hỗn loạn, Thanh trưởng lão thấy vậy, vẻ mặt nhất thời hoảng sợ, nhanh chóng phun ra một hạt châu màu bạc.
Trong hạt châu màu bạc này có vô số phù văn lập lòe, nó vừa xuất hiện, hư không vốn bị Cấm Không Phù phá nhanh chóng yên tĩnh lại.
Cho dù là vậy, hắn Hư Hóa chậm hơn trước một phần.
Vèo!
Dải kiếm của Phương Tịch xuyên qua, Thanh trưởng lão không hề bị thương lại xoa đan điền của mình và Hư Hóa lần nữa.
Một cái Thanh Hòa Châm màu xanh bị dịch chuyển, xuất hiện ở bên ngoài cơ thể của Thanh trưởng lão.
Lúc trước, Phương Tịch lợi dụng Cấm Không Phù gây nhiễu loạn hư không, tuy Thanh trưởng lão lập tức ép xuống nhưng chậm một nhịp, không kịp ngăn cản Thanh Mang Vô Hình Châm tiến vào cơ thể.
Sắc mặt Thanh trưởng lão vô cùng nghiêm trọng.
Sau khi đánh một trận, hắn đã có ý định rút lui.
Ban đầu, hắn vốn cho rằng mình và Phượng Thập Tam dư sức bắt được Vân Kiệt Tử tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.
Nhưng hắn không ngờ đối phương không chỉ thăng cấp trung kỳ, còn là một vị Khôi Lỗi Sư cấp bốn!
Hắn chỉ dựa vào linh thú và khôi lỗi đã gần như đẩy Phượng Thập Tam vào đường cùng.
Cho dù mình đã đánh giá cao đối phương một bậc, nhưng không ngờ được Vân Kiệt Tử với tu vi Nguyên Anh trung kỳ, trong tay cầm thanh Trảm Yêu Kiếm kỳ lạ kia có thể địch nổi yêu tu cấp bốn thượng phẩm!
“Xem ra hôm nay không thể giết được Vân Kiệt Tử, chỉ có thể tạm thời rút lui... Sau này gọi Loan trưởng lão tới cùng hợp sức bắt người này.”
Ánh mắt Thanh trưởng lão chợt nghiêm nghị, tiếp theo trên thân bạo phát ra một quầng ánh sáng màu xanh.
Oa!
Thân hình của hắn lập tức biến mất, thay vào đó là một con Thanh Hỏa Loan Điểu cực lớn, dài mấy chục trượng!
Hình thể của nó tương tự với Tiểu Thanh nhưng lớn hơn gấp mấy lần, từng kiếm khi vô hình rơi vào trên cánh chim của nó, để lại từng vết kiếm sâu.
Nhưng so với thân thể khổng lồ của Yêu tộc, đó chỉ là những vết thương nhỏ!
“Lão yêu này muốn chạy!”
Trong chớp mắt, Phương Tịch đã nhìn ra được dự định của Thanh trưởng lão.
“Nhưng... ta làm sao có thể để cho ngươi chạy thoát được?”
Thần thức của hắn tiến vào trong Chư Thiên Bảo Giám, nhìn thấy một người thanh niên đang ngồi xếp bằng trong động phủ trong Cửu Châu Giới.
...
Cửu Châu Giới.
- Ôi... Theo bản thể lăn lộn, ba ngày đói chín bữa, có việc còn bắt ta lên trước...
Ngoại Đạo Nguyên Anh đoạt xá Trương Hỏa Hoa thở dài và quát một tiếng:
- Thái Nhất... Toàn diện tiếp quản quyền hạn của động phủ, chế tạo ra biểu hiện giả dối ta còn ở đây!
- Vâng, chủ nhân!
Một đồng âm vang lên.