Mắt Phương Tịch càng lúc càng sáng:
- Nhưng ta lại khác! Ta có thể dùng Chư Thiên Bảo Giám làm trung tâm, dựa vào nó trấn áp tu vi hai bên... Cho dù sau này thăng cấp Hóa Thần, Phản Hư... chút tu vi kia muốn chấn động Chư Thiên Bảo Giám, không thể nghi ngờ là kiến càng lay cây...
- Chẳng qua, công pháp này hình như có chỗ chưa thỏa đáng... Vẫn có rất nhiều sơ hở.
Hắn vẫn chưa quyết định lập tức bắt đầu tu luyện mà chuẩn bị giao cho Ngoại Đạo Nguyên Anh.
Không chỉ có Lưỡng Nghi Thông Nguyên Công này, còn cả Tha Hóa Tự Tại Thiên Tử Thống Ngự Vạn Linh Chân Ma Công, Ma Hỏa Luyện Anh Đại Pháp… hắn đều chuẩn bị giao cho Ngoại Đạo Nguyên Anh trước, từ từ lợi dụng kiến thức và tích lũy ở Cửu Châu Giới, cẩn thận phân tích một lượt lại nói sau.
- Ngoại Đạo Nguyên Anh đã lấy ra hạt yêu khí đồ phổ, trình độ được coi trọng đã nâng cao hơn rất nhiều, có thể xin thuyên chuyển một ít tài nguyên hạn chế...
- Ví dụ như trí thông minh nhân tạo mạnh nhất và siêu máy tính... Thậm chí lò mô phỏng sinh vật đan điền khí hải của tu sĩ... đưa những số liệu công pháp này vào trong đó, vận hành mô phỏng mấy lần, có vấn đề gì đều có thể lộ ra, đồng thời nhanh chóng giải quyết...
Phương Tịch vừa nghĩ đến đây lại yên tâm thoải mái phủi tay không lo.
...
Bên trong phòng tu luyện, từng luồng linh khí hội tụ, hóa thành linh dịch chí tinh chí thuần, bị huyền quang hai màu vàng xanh bao quanh, cuối cùng hóa thành từng mây tía dày đặc rơi vào trong đan điền khí hải.
Chủ Nguyên Anh của Phương Tịch đang ngồi xếp bằng bỗng nhiên mở hai mắt ra, cái miệng nhỏ nhắn hút một cái.
Hắn hấp thu tất cả mây tía dày đặc trong đan điền khí hải dày, trên gương mặt nhỏ nhắn của Nguyên Anh lóe lên ánh huỳnh quang, dường như nuốt một viên Đại Bổ Hoàn.
Sau một lát, Phương Tịch chậm rãi kết thúc công việc, mở hai mắt ra:
- Công pháp Khô Vinh Quyết tầng thứ mười tám càng khó hơn...
Ở trên tay hắn có công pháp Khô Vinh Quyết tầng hai mươi tương ứng với Hóa Thần sơ kỳ!
Trước khi thăng cấp Hóa Thần, hắn không cần quá lo lắng về vấn đề công pháp.
- Tính ra như vậy, ở trên linh mạch cấp bốn, với tư chất của ta bây giờ, muốn tu luyện tới Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong đại khái phải một hai trăm năm...
Tuy nhìn như thời gian tu luyện không khác nào Nguyên Anh sơ kỳ viên mãn, nhưng Nguyên Anh trung kỳ tiến bước càng thêm gian nan!
Sở dĩ không khác lắm hoàn toàn là do tư chất linh căn tăng lên.
Giống như Nam Cung Ly có lẽ cả đời cũng không tu luyện được tới cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong!
- Quả nhiên vẫn phải chế luyện ra Phân Thần Đan... Hoặc tìm kiếm cơ duyên khác?
Nếu không bên ngoài nguy hiểm, Phương Tịch tất nhiên thà rằng chết ở Phỉ Thúy Đảo, dựa vào thời gian từ từ lên thôi...
Dựa vào hơn ba ngàn năm thọ nguyên của hắn bây giờ, dù thế nào cũng có thể tu luyện viên mãn công pháp Khô Vinh Quyết tầng thứ mười tám, sau đó thử đột phá công pháp tầng thứ mười chín.
Thế nhưng...
Dựa theo Yêu tộc Hàng Giới không ngừng thâm nhập, không chừng một ngày nào đó đường hầm hư không có thể chứa được Hóa Thần Tôn Giả đi qua.
Lấy sự căm thù của Yêu tộc đối với người thừa kế Thanh Đế Sơn có thể thấy được, cục diện không quá lạc quan...
“Cho dù Tôn Giả Yêu tộc đi tới Nam Hoang sẽ phải chịu một tầng thiên địa áp chế, đồng thời ở hạ giới bản thân khó có thể phát huy ra hết sức lực, có tai họa nguyên khí cắn trả... Thực lực của hắn như vậy, ta tuyệt đối không thể chống đỡ nổi.”
“Khổ luyện cũng không phải là chuyện tốt, vẫn nên tạm tránh đi đã.”
Phương Tịch lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi tới tu tiên giới Tây Mạc tránh né một thời gian, đồng thời cũng tìm kiếm Huyết Hà Thạch, Ma hỏa, cùng với truyền thừa luyện đan cao minh hơn...
Nếu không phải vì những điều này, thật ra hắn đi tới Hồng Nhật Giới tránh né là cách tốt hơn.
Hắn mới vừa đi ra khỏi phòng bế quan, vẻ mặt lại thay đổi.
Ở bên ngoài không ngờ có một Truyền Âm Phù đỏ ngầu.
Phương Tịch tiện tay nắm lấy, khẽ nhíu mày:
- Ồ? Điều này thật thú vị...
Hắn suy nghĩ và thả ra một tấm phù lục, nói nói mấy câu.
Truyền Âm Phù hóa thành một ánh lửa, trong chớp đã biến mất.
...
Không lâu sau, một luồng ánh sáng hạ xuống Trường Thanh Điện, hiện ra đám người Chung Hồng Ngọc, Trịnh San. Phía sau vẫn theo một nữ hài mới lớn. Bọn họ đi vào trong Trường Thanh Điện.
- Bái kiến công tử...
Chung Hồng Ngọc thi lễ và kéo nữ hài phía sau ra:
- Còn không mau bái kiến minh chủ?
Nữ hài kia đứng dậy, hào phóng thi lễ:
- Liễu Nhứ... bái kiến minh chủ đại nhân!
Nàng lại lập tức quỳ xuống đất và dập đầu ba cái.
- Ồ?
Trong mắt Phương Tịch lập lòe ánh sáng màu tím, sau đó phẩy tay áo một cái.
Một linh quang màu xanh bay ra, rơi lên trên thân Liễu Nhứ rồi bỗng nhiên nổ tung, hóa thành từng điểm sáng giống như đom đóm.
Liễu Nhứ bị hiện tượng kỳ lạ vây quanh, trên mặt không hề có cảm xúc, dường như núi lở ở trước mặt cũng vậy, thậm chí có vẻ hơi cao ngạo lạnh lùng…