Phương Tịch đi theo nữ tử này qua một vườn hoa, lại tiến vào một gian tiền sảnh.
Phòng này giống như một thân cây được đào rỗng, bàn ghế bên trong đều bằng gỗ, bốn chân nối liền với sàn nhà, thoạt nhìn rất thú vị.
- Khách quý, mời dùng Thất Bảo Trà!
Nữ tiếp tân nhanh chóng rót một chén linh trà.
Linh trà này làm bằng gỗ, bên trong giống như có bảy loại linh quả và cánh hoa, mùi hoa và mùi trái cây xộc vào mũi, cảm giác khác giống với bên Nam Hoang.
Phương Tịch nhấp một hớp, cảm giác chua chua ngọt ngọt rất ngon miệng, hắn không khỏi mỉm cười:
- Quả nhiên là trà ngon...
Không lâu, một nữ chưởng quỹ chừng ba mươi tuổi tiến vào phòng khách, da nàng trắng nõn, cách ăn mặc không khác nào thị nữ, trên mặt còn che một lớp voan mỏng, thi lễ:
- Uyển Oánh ra mắt khách quý...
Tu vi của nàng là Trúc Cơ hậu kỳ. Nàng nhìn thấy tu vi của Phương Tịch là Kết Đan, không khỏi cẩn thận nịnh nọt thêm vài phần.
- Không dám. Bản tọa vừa bế quan ra, muốn biết tin tức mới nhất về Thiên Vệ Thành.
Phương Tịch thản nhiên nói.
- Hóa ra tiền bối muốn hỏi về chuyện của Yêu tộc?
Uyển Oánh bỗng chốc thả lỏng:
- Mấy chục năm trước, một con Tử Lôi Kỳ Lân trong Yêu tộc không ngừng công kích tuyến phòng ngự của Thiên Vệ Thành khiến không ít tu sĩ bị tử thương... Ở đây, giá tin tức tình báo cụ thể là hai trăm linh thạch hạ phẩm.
Giá tiền này rất rẻ, Phương Tịch không ngờ giao ra hai viên linh thạch trung phẩm và đổi lấy một miếng ngọc giản.
Thần thức của hắn tiến vào trong đó, đầu tiên nhìn thấy ảo ảnh một con Tử Lôi Kỳ Lân!
Trông nó giống như Kỳ Lân, đầu có hai sừng và mơ hồ có sấm sét sinh ra.
Ngay cả là ảo ảnh, Phương Tịch cũng cảm giác nó mạnh hơn con Thanh Giác Lân Tộc kia nhiều.
- Tử Lôi Kỳ Lân này là cấp bốn thượng phẩm. Nó nhiều lần công kích tuyến phòng ngự của Thiên Vệ Thành, uy hiếp giao ra Mộc Chân Quân?
Sau khi xem cẩn thận, không ngờ ăn miếng dưa đầu tiên lại là mình, vẻ mặt Phương Tịch không đổi nhưng trong lòng rất chấn động.
“Thật may vì ta đã che giấu thân hình... Xem ra ta không cần tới chỗ Xà Phu Nhân nữa.”
Hắn tiếp tục nhìn xuống, lại phát hiện trong Yêu tộc, ngoại trừ trưởng lão Tử Lôi Kỳ Lân Tử còn có một con yêu thú cấp bốn thượng phẩm. Vào mấy năm trước, nó suýt nữa công phá Thiên Vệ Thành, may mà vào thời điểm quan trọng, có đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ Kim Quang Thiện Sư dẫn theo đám viện binh chạy tới, bằng không sẽ có hậu quả khôn lường.
“Tu sĩ Phật Môn... có vẻ thú vị đây.”
Bất luận là Phật Môn, Nho gia... Thật ra bọn họ đều tu luyện công pháp, truy tìm trường sinh, đồng thời thuộc về phe phái bên trong Nhân tộc.
Trong chuyện lớn đối đầu với Yêu tộc như thế, bọn họ dĩ nhiên phải đồng tâm hiệp lực.
Phương Tịch nhìn thấy tuyến phòng ngự Thiên Vệ Thành vẫn tính là yên ổn thì cất ngọc giản, lại nhìn về phía nữ nhân xinh đẹp này.
- Tiền bối còn có gì căn dặn sao?
Trong lòng Uyển Oánh thấp thỏm, hỏi một câu.
- Ngươi... Là cổ tu?
Phương Tịch trầm ngâm một lúc mới chậm rãi mở miệng, hỏi thăm về lai lịch của nữ tử này.
Năm đó, Phương Tịch ở trong Thiên Vệ Thành đã từng gặp qua một vị cổ tu bày sạp, còn mua một quyển kiến thức cổ tu.
Chính nhờ quyển sách cổ kia, Phương Tịch mới biết một ít đặc trưng và quy định của cổ tu.
Vừa rồi, trước khi tiến vào Địa Thính Lâu, hắn đã chú ý đến hoa văn trong bảng hiệu của lầu các này. Trong đó che giấu mấy đánh dấu thần bí chính là đại biểu cho phù văn của cổ tu.
Lúc này hắn gặp được Uyển Oánh đi ra, lại nói ra một câu.
Dù sao, trong thần thức của hắn, ở vị trí đan điền của nữ tử này còn có một con rết cổ đỏ rực đang loanh quanh gần chất lỏng pháp lực...
- Thiếp thân thật sự là cổ tu.
Uyển Oánh thản nhiên trả lời, lại hơi tò mò nói:
- Cổ trùng khá hiếm trong bách nghệ tu tiên, tiền bối không ngờ cũng có hứng thú với điều này?
- Chỉ mới hiểu sơ qua thôi.
Phương Tịch ở Nam Hoang còn chưa thấy qua truyền thừa cổ tu nào, nhưng ở Tây Mạc, loại truyền thừa này còn có chút nổi tiếng:
- Đồng thời... hoa văn trên biển hiệu lầu các của các ngươi chắc hẳn thuộc về ký hiệu một tông phái Nguyên Anh... Cổ Tiên Môn.
Đó cũng là một tin tức được nhắc tới trong Cổ Tu Yếu Lược.
Cổ Tiên Môn chính là một phái lớn Nguyên Anh trong tu tiên giới Tây Mạc, nổi tiếng về tu luyện cổ trùng.
Phương Tịch không có hứng thú với loại nghề hiếm thấy này.
Nhưng trong yếu lược ghi chép một việc lại khiến hắn hơi động tâm.
Tác giả viết Cổ Tu Yếu Lược này đã từng giao dịch một con cổ trùng với một vị tu tiên giả, nó có tên là Đồng Bì Thiết Cổ!
Cổ này được dùng để luyện thể. Sau khi tu tiên giả kia dùng cổ trùng này đã lập tức thu được mình đồng da sắt gân ngọc, trên phương diện luyện thể đột nhiên tăng mạnh, trong nháy mắt đã tu luyện thể phách tương đương với cảnh giới Kết Đan sơ kỳ!
Đối với Phương Tịch, Đồng Bì Thiết Cổ sớm đã vô dụng, chẳng qua hắn có thể sử dụng ý tưởng trong đó.