Phương Tịch nói:
- Về phần Ngũ Hỏa Cổ gì đó, bản chân quân sẽ tự mình qua lấy, không cần đi theo ngươi.
Nói đùa sao?
Cho dù hắn tới Tây Mạc cần phải khiêm tốn, nhưng không phải tông môn Nguyên Anh tùy ý nào cũng có thể khinh thường.
Cổ Tiên Môn này nhiều nhất chỉ cùng cấp với Hỗn Nguyên Tông, Phương Tịch còn chưa để mắt tới đâu.
...
Nửa ngày sau, Phương Tịch đi ra khỏi một Địch Gia Lão Điếm, một lão chưởng quỹ đi phía sau đích thân cung kính tiễn hắn, còn cúi người rất sâu. Chờ tới khi bóng dáng hắn biến mất, lão chưởng quỹ kia mới dám đứng thẳng.
“Các phương nhận được tin tức cơ bản đều giống nhau...”
“Thoạt nhìn, ở bên Tây Mạc này rất có triển vọng đấy.”
Phương Tịch đi ra khỏi thành Mộc Lương, hóa thành một tia sáng xanh muốn bay về phía Cổ Tiên Môn.
Đúng lúc này, thần thức của hắn đảo qua, lại phát hiện ra một đoàn xe ở cách đó trăm dặm.
Ở trong đoàn xe không ngờ là vị Xà Phu Nhân kia!
Lúc này, trên gương mặt nữ tu kia đầy sát khí, dẫn theo một đám tu sĩ Trúc Cơ kết trận bao vây tấn công một tu sĩ Kết Đan, không ngờ làm một vụ giết người đoạt bảo!
- Ở trong Tây Mạc, phỉ tu hình như còn có cáci tên khác gọi là sa đạo?
Phương Tịch trầm ngâm một lúc, vẫn không ra tay, mà thoải mái quan sát tình hình bên Xà Phu Nhân từ cách đó một trăm dặm.
Cho dù là tu sĩ Kết Đan đỉnh phong cũng không thể có phạm vi thần thức vượt quá trăm dặm.
Bởi vậy hắn đứng xem trò vui ở khoảng cách này sẽ vô cùng an toàn, ngay cả máu cũng không bắn được tới trên giày của mình.
Vèo!
Xà Phu Nhân khống chế một pháp bảo phi kiếm uốn lượn bỗng nhiên bấm pháp quyết.
Ở giữa không trung, pháp bảo này phát ra một tiếng nổ. Trong giây lát, hóa thành một con rắn lớn như thùng nước, trên đầu còn mọc một cái sừng, dáng vẻ hung ác ngang ngược phá vòng bảo hộ linh lực của tu sĩ Kết Đan đối diện.
Tê tê!
Con rắn lớn đen như mực thè lưỡi, đuôi cuốn lấy và nghiền vị tu sĩ Kết Đan kia thành thịt nát.
Nó bất chợt ngậm lấy một túi trữ vật và một lần nữa hóa thành phi kiếm, rơi vào trong tay của Xà Phu Nhân.
- Tìm được rồi... Bản đồ bảo tàng!
Xà Phu Nhân đưa thần thức đảo qua, lấy từ trong đó ra một bản đồ lớn bằng bàn tay, đầy vết ố vàng và rách nát, trên mặt đầy vẻ vui mừng:
- Đây là di bảo của Càn Ly Chân Quân năm đó...
Nàng còn chưa phát hiện ra có một thần thức bí ẩn khác cũng đảo qua tấm bản đồ kia.
Ngoài trăm dặm, Phương Tịch bĩu môi:
- Càn Ly Chân Quân? Ta không có ấn tượng gì, người này tất nhiên không phải là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ... Vậy cũng không có gì đáng để nhớ thương.
Ngược lại, Xà Phu Nhân hóa thân sa đạo khiến hắn hơi giật mình.
“Quả nhiên tu sĩ đều lạnh lùng tàn khốc...”
Năm đó, Phượng Băng Tiên dám ở trong Phường thị giết Kim Đan đoạt kết, nữ tử này cũng không kém hơn bao nhiêu, quả thật là lòng dạ rắn rết.
“Mà thôi... Chung quy chỉ là một đoạn duyên phận, vẫn nên sớm tiêu tan.”
Phương Tịch không dừng lại nữa, hóa thành một tia sáng xanh lao về phía nam.
Hắn chuẩn bị đi tới Cổ Tiên Môn một chuyến trước, sau đó sẽ đi tới Hắc Long Tông tham gia hội đấu giá lớn.
Có lẽ hắn có thể thử thời vận, tìm kiếm Huyết Hà Thạch chế luyện Thần Anh Kiếm ở trong hội đấu giá.
Gội đấu giá lớn như thế sẽ có rất nhiều linh vật quý trọng, không đến thời khắc cuối cùng, người bán sẽ không quyết định bắn ra.
Bởi vậy thỉnh thoảng sẽ có niềm vui bất ngờ!
...
Mấy tháng sau, ở Vạn Trùng Vực.
Vực này nằm ở phía nam tu tiên giới Tây Mạc, trong đó có một tông môn Nguyên Anh tên là Cổ Tiên Môn!
Vị trí Cổ Tiên Môn này nằm ở trên một đỉnh núi tuyệt đẹp.
Ở xung quanh ngọn núi lại đầy các loại chướng khí kịch độc, rất nhiều đầm lầy, trong đó sinh ra vô số độc vật.
Con bò cạp, rết, con cóc...
Mỗi giây mỗi phút, các loại yêu thú kịch độc đều đang chém giết lẫn nhau, cắn nuốt lẫn nhau... Sau đó tiến hóa trở thành cổ!
Có thể nói ở xung quanh ngọn núi là một bãi nuôi cổ cực lớn.
Phương Tịch thấy vậy lại không hề chấn động. Hắn đi tới ngoài độc chướng năm màu, nhìn từng bóng kiến trúc trong đó và cao giọng nói:
- Bản tọa là Thiên Khôi tới thăm hỏi, không biết Nguyên Anh của Cổ Tiên Môn có ở đây không?
Giọng nói này cuộn cuồn truyền đi, thậm chí phá tan một phần độc chướng năm màu, vang vọng trong một đám kiến trúc giống như tiếng sấm.
Rất nhiều đệ tử Cổ Tiên Môn nghe thấy, đều cảm giác khí huyết sôi trào, trên mặt đầy sợ hãi.
- Đạo hữu cần gì phải chấp nhặt với tiểu bối!
Theo một giọng nói của nữ tử vang lên, vô số độc chướng năm màu không ngờ không ngừng thu vào trong, cuối cùng bị một lá cờ nhỏ năm màu hút vào giống như trăm sông đổ về một biển, hóa thành một lồng ánh sáng năm màu bảo vệ ở trước mặt một tu sĩ Nguyên Anh.
Vị tu sĩ Nguyên Anh này chính là một nữ tu trông khá bình thường, trên mặt có hình xăm một con bò cạp màu xanh lam che khuất hơn nửa gương mặt, trên người mặc trang phục màu chàm:
- Thiếp thân là Bàn Ân ra mắt Thiên Khôi đạo hữu.