Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 951 - Chương 1114 - Lôi Kéo

Chương 1114 - Lôi kéo
Chương 1114 - Lôi kéo

Bây giờ xem ra, tất cả đều là ngụy trang!

“Kết giao bằng hữu trên mạng đều hại chết người...”

Trong lòng hắn hiện ra một ý nghĩ. Thần thức của hắn đảo qua, không khỏi trở nên trịnh trọng.

Thiếu nữ này chính là tu vi Nguyên Anh hàng thật giá thật, thậm chí pháp lực hình như đã đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong, chẳng trách lại cần đan dược phá giai.

- Đầu đội đấu lạp, trên người mặc áo bào xanh... Chẳng lẽ các hạ chính là Thiên Khôi Chân Quân?

Thiếu nữ chậm rãi rót trà và giơ tay làm tư thế mời.

Phương Tịch đóng cửa phòng, chậm rãi ngồi xuống trước mặt thiếu nữ mà không hề khách sáo:

- Đúng là bản tọa... Đạo hữu hình như khá lạ mặt?

Hắn nghe được một vài tin tức, nhưng không có tin tức nào về vị Nguyên Anh có dáng vẻ thiếu nữ này.

- Đạo hữu không phải cũng vậy sao? Đạo hữu vẫn không có tiếng tăm gì, mãi đến khi đánh bại thái thượng trưởng lão Cổ Tiên Môn đã tu luyện ra thần thông lớn Nguyên Anh thứ hai mới nổi danh?

Thiếu nữ mỉm cười:

- Đạo hữu không nhấm nháp thử Huyết Đồ Trà này sao? Trà này cực bổ khí huyết, thậm chí cũng có ích đối với chúng ta...

- Không cần, trực tiếp giao dịch đi.

Phương Tịch trầm giọng nói.

Cho dù hắn dựa vào Ất Mộc Bất Diệt Thể, nhiều lúc có thể yên tâm hưởng thụ rượu ngon, món ăn ngon. Nhưng khi đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh ma đạo không rõ lai lịch như thế, hắn vẫn không thể không cẩn thận hơn.

- Đạo hữu đúng là cẩn thận.

Thiếu nữ cười khúc khích. Cũng không biết nàng rốt cuộc mấy trăm tuổi, trong từng hành động cử chỉ không ngờ đều có vẻ ngây ngô của thiếu nữ, khiến cho người ta bất giác thấy thiện cảm và nhớ lại thời thanh xuân.

Nàng phất tay một cái, trên mặt bàn lập tức xuất hiện thêm một cái bát đen xì.

Ở mặt ngoài cái bát xuất hiện từng Phạn văn màu vàng giống như sợi dây xích phong tỏa ngọn lửa màu máu đỏ bên trong.

- Không sai, đúng là Hóa Cốt Huyết Diễm!

Phương Tịch kiểm tra một lúc rồi khẽ gật đầu, nhẫn trữ vật trên ngón tay hắn lập lòe phát sáng, một thanh phi đao xương trắng và một bình ngọc hiện ra.

Ánh mắt thiếu nữ lập tức sáng lên, giơ tay vuốt ve linh bảo phi đao xương trắng.

Dáng vẻ này khiến Phương Tịch không khỏi âm thầm bĩu môi.

Dù sao cũng là tu sĩ Nguyên Anh, chỉ là một món linh bảo thôi, nàng có cần phải làm ra vẻ như vậy không?

Đương nhiên, hắn cũng biết tình huống của mình có hơi đặc biệt. Trong tu tiên giới, rất nhiều lão quái Nguyên Anh không có tiền bối hoặc tông môn nội tình không phú, có thể dùng một món linh bảo bản mệnh đến khi thân chết đạo tiêu!

Đâu thể nào giống như mình, lúc Nguyên Anh sơ kỳ trung kỳ đã liên tục tiêu diệt rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh, linh bảo còn nhiều đến mức nhìn không thuận mắt...

Thiếu nữ thưởng thức linh bảo xương trắng một lúc, lại kiểm tra dược tính của Ly Hợp Đan, bỗng nhiên mở miệng:

- Chẳng lẽ đạo hữu đồng thời tu luyện luyện đan thuật?

- Cũng không phải...

Giọng nói Phương Tịch không có gì thay đổi:

- Tại hạ gặp được cơ duyên xảo hợp mới đoạt được Ly Hợp Đan...

- Vậy thì thật đáng tiếc. Tiểu nữ tử có một cơ duyên cực lớn cho Luyện Đan Sư...

Thiếu nữ nói một nửa thì cố ý dừng lại, lại thấy Phương Tịch không hề có phản ứng gì, trong lòng không khỏi âm thầm buồn bực.

Cách dị bảo đấu lạp kia, nàng không có cách nào cẩn thận quan sát được vẻ mặt của Phương Tịch.

- Luyện Đan Sư đã tính là gì... Lúc đó bắt đầu giao dịch, ngươi thấy thế nào?

Phương Tịch khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên nói.

- Không có vấn đề gì. Nhưng phật bảo này cũng có giá trị bất phàm, tiểu nữ tử còn chuyên môn tìm người tới phong ấn ma diễm...

Thiếu nữ bỗng nhiên nói:

- Nếu đạo hữu không có thủ đoạn bảo quản tốt Hóa Cốt Huyết Diễm này, chỉ sợ sẽ cần phật bảo này trợ giúp... Tiểu nữ tử không cần nhiều, phật bảo này đáng giá ba viên Ly Hợp Đan...

- Không cần.

Phương Tịch hừ lạnh một tiếng và chợt lật bàn tay, một con con cóc bạch ngọc hiện ra.

Một tay hắn bấm pháp quyết, một pháp lực màu xanh đánh ra, khiến cho trên cái bát tự động tách ra một khe hở.

- Ếch ộp!

Ngũ Hỏa Cổ nhìn thấy Hóa Cốt Huyết Diễm thì có vẻ cực kỳ hưng phấn, há miệng hút lấy.

Từ trong cái bát xuất hiện một ngọn lửa đỏ như máu, nó liên tục rơi vào trong bụng Ngũ Hỏa Cổ.

Linh diễm ma đạo có thể hòa tan xương cốt cứng rắn nhất của yêu thú cấp bốn, nhưng sau khi nó nuốt vào lại không có phản ứng gì.

Duy nhất chỉ có trên lưng của con cóc bạch ngọc hiện ra một cái mụn đỏ.

- Đây là... Ngũ Hỏa Cổ?

Thiếu nữ kinh ngạc và nghi ngờ nói:

- Trời sinh vạn vật tương sinh tương khắc. Hóa Cốt Huyết Diễm vô cùng hung ác, ai có thể ngờ một con cổ trùng nhỏ lại có thể chịu được... Chẳng qua, đây là không có người phát động, nếu có người phát động, chỉ sợ cổ trùng này sẽ bị luyện chết trong giây lát...

Nàng là người bán, tất nhiên phải khen bảo vật nhà mình, để tránh Phương Tịch có cảm giác bị thua thiệt.

- Tiền hàng hai bên đã thoả thuận xong, từ biệt!

Phương Tịch thu Ngũ Hỏa Cổ và đứng dậy từ biệt.

Bình Luận (0)
Comment