- Chờ đã...
Thiếu nữ bỗng nhiên thản nhiên cười:
- Hình như từ đầu đến cuối Thiên Khôi Chân Quân còn chưa hỏi qua tục danh của tiểu nữ tử?
- Gặp gỡ cần gì phải quen biết...
Phương Tịch mở cửa phòng và bước nhanh ra ngoài.
- Gặp gỡ cần gì phải quen biết... Thú vị?
Thiếu nữ cầm phi đao xương trắng và nhìn theo bóng lưng của Phương Tịch, trong đôi mắt hình như có ánh đỏ chợt lóe lên.
...
- Chẳng lẽ ta quá đa nghi... Đối phương thật sự chỉ muốn tiết kiệm chút phítrung gian thôi sao?
Mãi đến khi đi ra khỏi cửa Thiên Tiên Lâu, Phương Tịch vẫn không nhìn thấy thiếu nữ ra tay gây khó dễ, trong lòng không khỏi thầm thở dài.
Tiết mục giết người đoạt bảo, tự vệ phản kích lại không diễn ra...
- Thôi, cũng may mình còn có người được chọn thứ hai... Bích Ngọc Chân Quân! Người này chính là yêu tu, giết hắn là chuyện đương nhiên, còn có thể lấy không một phần Lang Huyên Đan Thư!
Phương Tịch nghĩ tới đây lại động tâm.
Tiếp theo, hắn bắt đầu âm thầm tìm kiếm tung tích của Bích Ngọc Chân Quân.
Mấy ngày sau, Phương Tịch nhìn thấy Bích Ngọc Chân Quân liên tục ra vào một động phủ nào đó, vẻ mặt có chút khó coi.
- Động phủ này chắc là của Hắc Huyền Thượng Nhân... Cũng không biết Bích Ngọc Chân Quân này chuẩn bị làm gì.
- Yêu tộc đang có kế hoạch ở Nam Vực sao? Có thể bọn họ đã lôi kéo cao tầng của Hắc Long Tông không?
- Ta đã không có cách nào ở lại Hắc Long Vực này, không, ở các vực phía nam này rồi.
Sau khi trong lòng xúc động nghĩ, Phương Tịch giả vờ đi dạo, lại mua một số linh tài quý trọng.
Sau đó, hắn chọn một ngày tới thăm Hắc Huyền Thượng Nhân.
- Cái gì? Đạo hữu phải cáo từ à?
Hắc Huyền Thượng Nhân hơi kinh ngạc.
- Đúng vậy, hội đấu giá lớn đã kết thúc, bản tọa chuẩn bị tìm kiếm một chỗ linh mạch cao cấp để cố gắng tiềm tu một thời gian...
Phương Tịch cười nói.
- Thì ra là thế. Sao đạo hữu không cân nhắc tới Hắc Long Tông ta?
Ánh mắt Hắc Huyền Thượng Nhân lóe lên, nói:
- Bản tông có Hắc Thiên Thái Thượng uy danh chấn động Nam Cương... Có thể cung cấp đãi ngộ thái thượng trưởng lão cho khách khanh cũng tốt nhất... Đồng thời tuyệt đối sẽ đối xử bình đẳng. Đạo hữu chắc còn không biết nhỉ? Bích Ngọc Chân Quân được bản tọa tiến cử, thậm chí từng gặp mặt Hắc Thiên Thái Thượng, bọn họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Hắn đã gia nhập bản tông môn...
- Hóa ra Bích Ngọc đạo hữu đã gia nhập quý tông sao?
Trong lòng Phương Tịch vốn còn ý định tìm một tông môn lớn để gia nhập, cọ linh mạch tu luyện, bây giờ lại lập tức loại bỏ Hắc Long Tông.
Có một gian tế lớn như vậy, hắn thấy tương lai tông này thế nào cũng khó giữ được.
- Xin lỗi... Bản tọa vẫn luôn không thích bị ràng buộc.
Hắn lộ vẻ áy náy trả lời.
- Ôi, mỗi người đều có chí hướng riêng, cũng không có cách nào cưỡng ép được... Mong ước đạo hữu có tiền đồ như gấm.
Hắc Huyền Thượng Nhân mỉm cười và chắp tay làm lễ.
- Cảm ơn!
Sắc mặt Phương Tịch như cũ, trong lòng lại cảm thấy người này hình như không biết tình hình của Bích Ngọc Chân Quân, còn đang toàn tâm toàn ý cân nhắc cho tông môn.
“Nhưng kể từ đó, Hắc Thiên Chân Quân lại rất đáng nghi ngờ. Hắn là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ... Nếu người này xảy ra vấn đề...”
Hắn đi ra khỏi động phủ, lập tức bay về phía cổng thành.
Mãi đến khi rời xa thành Hắc Long, thấy bóng dáng con rồng đen kia đã biến mất, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ta cảm giác Tây Mạc... sắp xảy ra vấn đề rồi.”
“Đã tới lúc để cho Mộc Chân Quân ra mặt, sau đó gửi một tin tức cho Hắc Sa Chân Quân...”
Về phần có chọc thủng trời hay không à?
Phương Tịch không quan tâm. Dù sao hiện tại hắn là Thiên Khôi Chân Quân!
“Ta đến đây, lại giải quyết một vấn đề lớn cho các vực phía nam... Ta quả nhiên là sứ giả hòa bình.”
“Tiếp theo, ta lại đi Tây Lục Vực. Thánh Hỏa của Thánh Hỏa Giáo không dễ giải quyết, nhưng luyện Đan Đỉnh Tử là chuyện quan trọng, có lẽ có thể tới tham gia náo nhiệt?”
“Sau đó, ta lại tìm kiếm những tu sĩ có Ma hỏa tiếng xấu rõ ràng, đòi linh diễm của bọn họ... Ta đã ăn nói khép nép như vậy, chắc hẳn bọn họ sẽ thỏa mãn chút tâm nguyện nhỏ này của ta thôi.”
...
Trong lúc Phương Tịch vừa suy nghĩ, vừa chạy đi, hắn bỗng nhiên dừng độn quang, vẻ mặt khác thường.
Sau khi đứng im một lát, Phương Tịch ngoắc tay, một con cóc bạch ngọc có vết mụn đỏ trên lưng hiện ra.
- Đi!
Hắn lấy ra khôi lỗi gỗ Thiết Dực Ưng, bảo nó mang theo Ngũ Hỏa Cổ bay theo phương hướng và tốc độ của mình vừa rồi.
Bản thân hắn lại bấm pháp quyết, che giấu thân hình.
Trong chốc lát, Phương Tịch lấy thần thức có thể tương đương với Nguyên Anh hậu kỳ cảm ứng được một độn quang màu máu đang âm thầm bám theo, một đường di chuyển về hướng Thiết Dực Ưng rời đi.
- Quả nhiên... Là Hóa Cốt Huyết Diễm tiết lộ tung tích sao?
Hắn thì thào một tiếng, nhìn thấy trong độn quang màu máu là một thiếu nữ với dáng vẻ ngây thơ. Đó chính là vị tu sĩ Nguyên Anh đã bán ra Ma hỏa này!